Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 184: Đức vua và hoàng hâu

Chương 184: Đức vua và hoàng hâuChương 184: Đức vua và hoàng hâu
Chương 184: Đức vua và hoàng hậu
Thái Linh buông Mật Tâm ra, ngơ ngác nhìn Ưng Phan, miệng lẩm bẩm: "Vì sao, tại sao anh lại muốn ly hôn, có phải anh..."
Cô ta không dám hỏi ra miệng: có phải anh biết tôi không phải là Thái Linh kia hay không?
Cô ta sợ Ưng Phan sẽ giết mình.
Ưng Phan nhíu mày khó chịu nói: "Tính cách của em đã thay đổi, không thích hợp trở thành người bạn đời của tộc trưởng. Người bạn đời của tộc trưởng không cân quá xinh đẹp, nhưng phải có phẩm hạnh tốt."
Thái Linh không tin những gì Ưng Phan đang nói, liếc nhìn về phía Mật Tâm, gào lên trong đau đớn: “Anh nói dối, cái gì mà bạn đời phải có phẩm hạnh tốt, đều là dối trá, anh đã chán ghét tôi rồi đúng không, muốn đổi người bạn đời xấu xí này đúng không?"
Tiếng quát của Thái Linh thu hút không ít người dân tới xem, họ đã được Bạch nói cho nghe từ trước về loại độc mà Thái Linh trúng phải, nên lúc này ngoài dùng ánh mắt thương hại, đau xót, lo lắng nhìn Thái Linh ra thì không làm gì cả.
Thái Linh thấy không ai đứng về phía mình thì phát điên, không thèm chất vấn Ưng Phan nữa lao tới muốn giết chết Mật Tâm.
Ưng Phan không còn cách nào phải đánh ngất Thái Linh sau đó ra lệnh nhốt cô vào phòng biệt giam, ân cần hỏi han Mật Tâm, gọi Lạc Bình tới chữa trị cho cô ta.
Khi Lạc Bình đưa xà bông để cô ta chữa trị vết sẹo, Mật Tâm vẫn nhận lấy nhưng không dùng.
Sau khi chữa trị xong cô ta đi tìm Ưng Phan, bày ra bộ mặt đáng thương nói: "Tôi vốn là người hầu của Thái Linh hiện giờ cô ấy đã bị giam lại, với thân phận của mình tôi xin được vào phòng giam chăm sóc cô ấy."
Ưng Phan bất ngờ vì hành động này của cô ta, hỏi: "Cô không sợ Thái Linh điên lên giết chết cô à?”
Mật Tâm buồn bã đáp: "Cô ấy có đánh chết tôi cũng đáng, khi xưa chính bản thân tôi đã bỏ rơi cô ấy khi cô ấy cần nhất, bây giờ tôi càng không thể để điều đó xảy ra."
Ưng Phan quan sát cô ta thật kỹ, sau đó thở dài nói: "Cô đã xin lỗi cô ấy rồi, nên đừng áy náy mãi. Tạm thời cô cứ ở lại đây đi, lấy quần áo của Thái Linh mặc tạm, bên cạnh phòng ngủ chính có một phòng dư ra, đầy đủ đồ dùng cô qua đó ở tạm, chờ Thái Linh quay lại thì để cô ấy quyết định nơi ở cho cô."
Mật Tâm nghe vậy không giấu nổi nụ cười, vội vàng cảm ơn Ưng Phan, sau đó đi vào phòng ngủ của Ưng Phan và Thái Linh mở tủ đồ lấy ra những bộ quần áo hôm nay Thái Linh vừa khoe khoang với cô ta, ướm lên người rồi mang về phòng bên cạnh thay vào.
Mặc được quần áo mới Mật Tâm có cảm giác như thể mình đã đổi đời, cô ta cười khúc khích một mình, ngồi lên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm nói với chính mình.
"Cuộc sống này phải là của cô ta, Thái Linh không thể quay về."
Sau khi thay xong cô ta đi ra ngoài, Ưng Phan đã rời nhà đi xử lý công việc trong bộ lạc.
Để có thể thay thế được Thái Linh, Mật Tâm quyết định thăm dò tình hình và lấy lòng người dân.
Ra ngoài gặp ai cô ta cũng chào hỏi, cười nói cực kỳ thân thiện.
Người dân Tà Thần được dạy không ai đánh kẻ đang cười, cũng không ai muốn đuổi kẻ có lòng sám hối quay về con đường tốt đẹp nên cũng nở nụ cười với Mật Tâm.
Chẳng mấy chốc Mật Tâm đã hỏi thăm được tình hình của bộ lạc, biết được những người có chức cao trong bộ lạc.
Lúc đi qua tượng thân Mật Tâm nhìn thấy Bà Bà đang đứng cầu nguyện, theo những gì được biết thì đây là giống cái chịu trách nhiệm phục thờ Tà thần núi, có thể hỏi ý thân và truyền đại ý thần cho tộc trưởng.
Biết bản thân phải làm quen với người này, Mật Tâm liên đi tới chào hỏi.
"Cháu chào bà ạ.”"
Bà Bà giật mình quay người, ngay khi nhìn thấy cô ta Bà Bà bất giác hô lên: "Hoàng hậu của Tà thần."
Mật Tâm kinh ngạc nhưng khi cô ta muốn nghe thêm Bà Bà lại nhận ra cô ta là ai, nên ngại ngùng nói: "Xin lỗi Bà Bà nhận lầm."
Hoàng hậu Tà Thân, danh xưng này hết sức xa lạ nhưng không hiểu sao lại khiến Mật Tâm tò mò, cô ta khao khát được biết ý nghĩa của danh xưng ấy, vì thế cười nói: "Không sao bà đừng xin lỗi, bà nào có lỗi gì đâu, ngược lại là cháu làm cho bà giật mình, cháu xin lỗi.'
Thấy Bà Bà cười với mình Mật Tâm khi này mới bạo gan hỏi: "Lúc nãy bà nói Hoàng hậu, đó là ai vậy à?”
Bà Bà thở dài đáp: 'Đó là chức vị, Tà thân núi đã cho bà nhìn thấy một dự kiến, tương lại tộc Tà thần sẽ phát triển rực rỡ, Ưng Phan trở thành đức vua của Tà thân, còn người bạn đời bên cạnh hắn sẽ được phong là hoàng hậu, giống cái trong dự kiến ấy mặc một bộ đồ màu đỏ, dáng người giống cháu, nên bà mới nhận nhầm."
Nghe được câu chuyện kỳ lạ này, lông ngực Mật Tâm nóng lên, hoàng hậu và đức vua hai danh xưng này thật cao quý, nếu cô ta là hoàng hậu vậy thì cuộc đời sẽ khác đi rất nhiều, dù cơ thể có khuyết thiếu cũng không ai dám chê cười cô ta, hơn nữa lúc nãy chẳng phải Bà Bà nói vóc người hoàng hậu trong dự kiến rất giống cô ta sao...
Nghĩ tới đây cô ta đột nhiên không vui, đơn giản vóc người của Thái Linh cũng rất giống cô ta, nếu cô ta không xuất hiện rất có thể Thái Linh sẽ là hoàng hậu. Mật tâm không cho phép điều đó xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận