Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 147. Đông đất
Chương 147. Động đất
Ưng Phan trở về nhà vào tối muộn, mang theo một thanh kiếm dài sắc bén. Thái Linh kiểm tra lưỡi kiếm, khá cứng cũng rất bén.
"Em mong chúng ta sẽ không phải dùng thứ này để giết đồng loại của mình."
Ưng Phan từng nghe cô nói về thời đại đồng, sắt, khi con người tìm ra được thứ này cũng là lúc bắt đầu các cuộc chiến tranh xâm lược. Chiến tranh quá tang thương Ưng Phan đương nhiên không muốn điều đó diễn ra, nhưng nếu có kẻ dám vác xác tới đây hô to gọi nhỏ với bộ lạc của hắn, hắn cũng không ngại cho chúng nếm thử sự sắc bén của loại vũ khí này.
Đêm dần khuya, Ưng Phan kéo Thái Linh lên giường, lại một màn âu yếm trước khi ngủ, dù không thật sự kết hợp hai người vẫn thường xuyên yêu thương nhau thông qua nụ hôn, sự động chạm cơ thể.
Thái Linh và cả Ưng Phan đều không thỏa mãn nhưng cả hai đều không muốn kẻ khác xông ra phá hoại họ.
Ưng Phan ôm Thái Linh vào lòng, hỏi cô: "Dạo này Thái Linh Miêu Điểu kia có làm phiên em không?"
"Cô ta biến mất từ lần hôn lễ đó rồi."
Ưng Phan càng ôm chặt cô hơn, nhớ về lời nhờ vả với Bà Bà, đến bây giờ vẫn chưa có kết quả, hắn rất sốt ruột.
Đêm dần khuya, Thái Linh thấm mệt, dựa vào lông ngực ấm áp của bạn đời ngủ say.
Đột nhiên đến nửa đêm, một cơn chấn động mạnh đánh thức cô. Giường và toàn bộ đồ nội thất trong phòng rung lên dữ đội.
Xoảng xoảng.
Tiếng đồ sứ vỡ vang lên, mặt sàn nhà rất nhanh trải đây mảnh vỡ sắc bén.
"Mau ra ngoài!" Thái Linh lo lắng gào lên.
Lời vừa dứt, cả cơ thể cô đã bay lên.
Ưng Phan ôm cô chạy ra ngoài. Các thú nhân trong tộc trước đó được dặn, ngay khi có động tĩnh bất thường thì phải ra khỏi nhà, tập hợp ở bãi đất trống.
Khi họ ra chỗ đất trống, mặt đất càng rung lên dữ dội hơi, trời tối đen như mực, không nhìn thấy được phương xa, chỉ nghe thấy những tiếng âm âm dữ tợn, cây cối đổ rạp, cả tiếng nhà sụp xuống.
Ưng Phan hét lớn: "Ra ngoài hết chưa, còn ai ở bên trong không?"
"Báo cáo tộc trưởng, không còn ai." Giọng Kim hô lớn.
Ưng Phan tiếp tục ra lệnh: "Thắp lửa lên, chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng." "Rõ.
Ngay lập tức lửa được đốt lên, trên tay mỗi người đều cầm theo vũ khí. Vị trí đất trống này trước đó đã được đặt đá lửa, củi và vũ khí chỉ chờ cho lúc này.
Lũ ngựa đứng gân họ hai chân đạp liên tục có vẻ nôn nóng, có lẽ giờ chúng đã cảm nhận được nguy hiểm đang đến gân.
May mắn trong bộ lạc có các thú nhân thuân thú giỏi, lập tức an ủi lũ ngựa khiến chúng không quá kích động gây nguy hiểm cho người khác.
Rầm Rầm.
Gào.
Tiếng động vật chạy loạn cùng tiếng gầm và cả chấn động liên tục vang lên, tiếp cận ngày càng gần khu vực của họ. Phía trong bộ lạc có thêm vài căn nhà đổ xuống.
Trận động đất này không nhỏ, vậy mà vẫn còn khá nhiều căn nhà trụ lại, chứng tỏ chất liệu xây nhà rất tốt.
Tanh tách.
Thái Linh nhíu mày, tai cô nghe thấy âm thanh lạ, giống như có thứ gì đó đang tách ra.
"Mọi người nghe thấy âm thanh gì không?" Cô hỏi.
Các thú nhân liên lắng tai thử, ngay sau đó giật mình nói.
“Hình như có thứ gì đó đang tách ra.'
Trời quá tối nên không biết chuyện gì đang xảy ra, điều này càng khiến các thú nhân căng thẳng hơn.
"Trên trời có thú dữ tới!"
Đột nhiên có một thú nhân hét lớn.
Bọn họ đồng loạt nhìn lên, phát hiện một con thú rất lớn, có cánh dài đang bay tới, theo sau không ít đồng loại của nó.
Vẻ ngoài của chúng khá giống khủng long bay, nhưng lông dài và mỏ như chim ưng.
Ưng Phan ra lệnh: "Tất cả vào vị trí, chỉ cân chúng dám tiếp cận bộ lạc, giết!"
"Rõ!"
Các thú nhân đều sẵn sàng cung tên. Nhóm thú nhân già cũng cầm lên vũ khí, họ tuy không phải thú nhân Tà thần, nhưng đã ăn đã ở nơi này, họ cũng dần xem Tà thân như anh em, hôm nay đều sẵn sàng hy sinh mạng già để bảo vệ nơi này.
"ÉỊ"
Một tiếng thú rống dài vang lên, ngay sau đó một con lao về phía bọn họ.
"Bắn!"
Ưng Phan vừa dứt câu lệnh một cơn mưa mũi tên bay lên, lập tức hạ gục con thú hung hăng kia.
Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu, con này rơi xuống thì có con khác tiếp vào vị trí, cung tên của bọn họ cũng có hạn nên sau khi bắn hạ được khoảng năm con, họ chỉ đành dùng vũ khí dài để tấn công chúng.
May mắn chủng thú này không nhiều nên toàn bộ thú nhân trong bộ lạc được an toàn.
Chờ cho đàn thú kia được tiêu diệt hết, Ưng Phan mang người đi rút mũi tên về. Bây giờ họ phải bảo vệ vũ khí của mình, không thể để hoang phí.
"Tộc trưởng dưới đất có gì đó." Lại có tiếng cảnh báo.
"Dùng tên lửa." Thái Linh hét lớn."Tẩm lửa lên mũi tên, bắn để thấy tình trạng ở đó."
Ngay lập tức thú nhân bắt tốt nhất ra tay, một ngọn lửa bay về phía đó.
"HíI”
Một tiếng rít vang lên, ngọn lửa ghim vào cơ thể con vật màu đen thân dài. Nhìn thấy hình dáng đó, các thú nhân run lên trong vô thức khi thấy thiên địch, đây chính là loài thú chuyên sống trong đầm lây, thân dài miệng rộng, một khi gặp phải chúng chỉ có nước chất.
"Bắn, không được để chúng lại gần, dùng tên lửa." Ưng Phan lập tức ra lệnh.
Mũi tên lửa bay ra liên tục, đốt cháy cả một khoảng rừng, khi này họ mới nhìn rõ, không chỉ một con mà có vô số con rắn đang trườn về đây, to nhỏ có cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận