Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 188: Trở về

Chương 188: Trở vềChương 188: Trở về
Chương 188: Trở về
"Thái Linh mau tỉnh lại."
"Thái Linh em nghe thấy tiếng anh không, tỉnh lại đi đừng bỏ anh mà, Thái Linhl
Thái Linh nghe có người gọi mình, khi này cô vẫn đang nằm trong căn nhà hoang, toàn thân nóng rực vì nhiễm phải virus.
Ngày hôm nay sau khi xâm nhập vào phòng thí nghiệm của tỉnh N cô cứ tưởng mình không sao, nào ngờ ngủ tới nửa đêm thì phát sốt, triệu chứng lúc nóng lúc lạnh, cả người ê buốt, tứ chỉ đông cứng như bị chuột rút không thể động đậy - đây chính là triệu chứng nhiễm phải virus biến người thành thây ma.
Sống trong tận thế một thời gian dài, Thái Linh biết ngoài việc bị thây ma cắn sẽ nhiễm bệnh ra còn một cách khác đó chính là hít phải chất độc có chứa virus, loại độc này thường tôn tại trong cơ thể một số thực vật biến dị có chứa phấn hoa hoặc là các chất hóa học trong phòng thí nghiệm, hôm nay họ vào chính là phòng thí nghiệm khi trước phát tán virus.
Lúc nhận nhiệm vụ theo đoài quân đội và dị năng giả vào trong tâm này, cô đã được phổ cập trước thông tin ở đây có chứa mầm gây bệnh nên bỏ ra không ít tiên mua đồ che chắn kỹ lưỡng, nào ngờ vẫn dính.
Thái Linh chấp nhận cái chết, cô đã quá mệt mỏi, sống ở một thế giới không có người thân mỗi ngày đều phải vật lộn giữa đám thây ma không còn ý thức cô đã thấm mệt.
Hai mắt Thái Linh nhắm nghiền, bất giác cô nghe thấy có người gọi tên mình, giọng phụ nữ già nua và đàn ông trẻ tuổi, hai giọng nói này vừa xa lạ lại quen thuộc, Thái Linh tò mò không biết là ai đang gọi mình.
Cô muốn tới đó.
Cuối cùng Thái Linh mở mắt ra, trước mặt là hai hình bóng xa lạ, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra họ.
Đây chính là Bà Bà và Ưng Phan.
Lúc này phần ký ức mà cô đã quên khi xuyên không tới thế giới thú nhân quay về, cô nhớ ra mọi chuyện, cả chuyện Thái Linh Miêu Điểu cướp lại thân xác của mình.
Nhưng nếu cô ta đã cướp lại rồi sao cô còn có thể tỉnh lại, đây là thế giới trong mơ ư?
Thái Linh mỉm cười nhìn Ưng Phan: "Anh đến trong mơ gặp em sao?”
Đây là người đàn ông cả hai kiếp cô mới gặp được, cũng là người cô yêu duy nhất trong hai kiếp, nên Thái Linh rất trân trọng, cô có thể bỏ lại cả thế giới nhưng riêng anh thì không. Ưng Phan cầm lấy tay cô xúc động đến mức rơi lệ, hắn biết Thái Linh của hắn đã quay lại, chỉ có cô mới nói những lời âu yếm như thế.
Ưng Phan hôn lên tay cô đáp: 'Không là em đã trở vê, anh và Bà bà thành công dụ Thái Linh Miêu Điểu chọn thân xác khác, bây giờ có lẽ cô ta đang ở trong cơ thể của Mật Tâm."
Thái Linh không hiểu hắn đang nói gì, cho tới khi nghe hết toàn bộ câu chuyện. Khi này Thái Linh mới biết bản thân đã rời khỏi thế giới này bốn ngày tính cả một ngày hôn mê, trong bốn ngày đó có nhiều chuyện đã xảy ra.
Hiện giờ linh hồn Thái Linh đã ở trong cơ thể Mật Tâm, bị giam tại một căn nhà riêng biệt.
Còn linh hôn của Mật Tâm hiện tại vẫn chưa biết cô ta đang ở đâu.
Thái Linh giành thân xác với người khác, linh hồn cô trú trong cơ thể không thuộc về mình rất dễ bị đoạt lại. Ưng Phan rất lo lắng nên khi cô đề nghị muốn đi gặp Thái Linh đang trong thân xác Mật Tâm, Ưng Phan đã từ chối.
"Em cứ ở yên trong nhà chờ cho đến khi anh giải quyết xong Mật Tâm hãy xuất hiện, đừng để Thái Linh Miêu Điểu biết em đã trở về, cô ta sẽ gây chuyện khi ấy thì phiên phức."
Hành động này hình như không hợp với đạo đức thông thường, nhưng Thái Linh rất tham lam, cô luyến tiếc cuộc sống này, luyến tiếc Ưng Phan, nên cô chấp nhận đoạt xác của Thái Linh Miêu Điểu.
"Vậy em nghe anh." Thái Linh đồng ý với cách làm của Ưng Phan.
Ưng Phan ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô. Cả hai cùng trao nhau một nụ hôn sâu, dùng chính nụ hôn này để trấn an nhau.
Khi tách rời môi cả hai ướt đẫm. Ưng Phan vuốt nhẹ khuôn mặt người mình yêu, thủ thỉ: "Chờ anh vê, sau lần này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.'
Thái Linh đặt trọn niềm tin vào người mình yêu, nhìn theo bóng lưng Ưng Phan rời đi. Bản thân cô cũng xuống giường lượn quanh căn nhà, chạm tay vào từng đồ vật, cuối cùng cô cũng có thể trở về đây.
Nhớ đến khung cảnh tại căn nhà hoang ở thế giới u ám kia, khi ấy cô chẳng nhớ chút nào về thế giới này, cũng không nhớ Ưng Phan, nếu Ưng Phan và Bà Bà không giúp cô, có lẽ cô sẽ chết ở nơi lạnh lẽo và tối tăm ấy, rồi trở thành một con thây ma chỉ biết ăn thịt người.
Cô nhìn ra ngoài trông thấy tượng thần phát sáng dưới ánh mặt trời, Thái Linh nói nhỏ với Thân: "Con là kẻ tham lam, con không muốn từ bỏ cuộc sống này nên chỉ biết chiếm lấy thân xác kẻ khác, mong Thần đừng giận cả bộ lạc Tà thần, con xin hứa sẽ dốc toàn lực để danh thần được vang xa, chỉ xin thần bảo hộ con và bộ lạc này."
Thần không đáp lời cô, vẫn đứng ngoài kia bễ nghễ và sáng rực. ...
Ưng Phan đi tới căn nhà nhỏ nơi đang giam giữ Mật Tâm.
Ngay khi hắn vừa vào Mật Tâm liên tươi cười đứng lên chào đón hắn: "Anh tới rồi."
Ưng Phan không vui trách cô ta: “Cô là ai mà dám xưng hồ một cách thân thiết với ta như vậy?"
Mật Tâm sửng sốt nhớ lại mình hiện tại vẫn đang ở trong thân xác Mật Tâm, nhưng chẳng phải Ưng Phan đang để ý Mật Tâm sao, cô ta có gọi hắn là anh thì cũng đâu có gì sai.
"Anh không thích em gọi thế này ư?” Mật Tâm dò hỏi.
Ưng Phan quát lớn: “Cô và tôi không hê có quan hệ nào hết, không được xưng hô như thất"
Mật tâm không vui.
Ưng Phan lúc này chỉ muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh, để về bên Thái Linh nên nói: "Tôi đến đây báo cho cô một tin vui. Thái Linh đã qua đời, từ nay thân phận người hầu của cô được xóa bỏ, cô có thể quay về bộ lạc của mình hoặc đi bất kỳ đâu cô muốn."
Mật Tâm trừng mắt gào lên như một mụ điên: "Anh nói gì? Thái Linh chết, tôi bị đuổi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận