Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 81: Bô lac Nhât Điểu
Chương 81: Bộ lạc Nhật Điểu
Nhiệt độ càng ngày càng cao, sương mù mỗi lúc một dày đặc, Vi có cảm giác rất bất an, cô ta không thích nơi này, mỗi ngày trôi qua đều muốn rời đi, quay về ở trong rừng, ngủ trong nhà sàn cao ráo chứ không phải là kiểu nhà gỗ nhỏ bé thế này.
Không thể chịu thêm, cô ta đề nghị tộc trưởng cử người lên trên điều tra tình hình. Nhóm bị cử đi đương nhiên là các thú nhân Mã Điểu.
Thú nhân Miêu Điểu mấy ngày nay trốn gần đó, quan sát hết hành động của Hùng Điểu với Mã Điểu, bọn họ âm thâm thở phào vì may mắn không gia nhập vào tộc Hùng Điểu, nếu không sẽ bị sai đi vào những chỗ nguy hiểm.
Các thú nhân mã Điểu không hài lòng, lại chẳng thể làm gì, chỉ đành cắn răng rời đi, bay lên trên cẩn thận dò xét. Khi vừa ra khỏi vùng sương mù, bọn họ giật bắn khi thấy trên đây cây cối đã vào mùa rụng lá, gió thổi qua mang theo hơi lạnh, chứng tỏ mùa đông đang tới, vậy mà bên dưới vách núi không cảm nhận được chút lạnh giá nào, thậm chí còn luôn có cảm giác nóng nực của mùa hạ.
Các thú nhân nhìn nhau đi lên phía trước, đột nhiên gặp phải một nhóm thú nhân Tuân Điểu đang đi tìm thức ăn, hai bên gặp nhau, hiện giờ cả hai đều sở hữu nhân số ít ỏi, tình trạng cơ thể đôi bên đều không tốt nên chẳng có ý định gây hấn như trước kia.
"Các cậu là thú nhân Tuần Điểu?"
Không còn sức để chốc đối nhau, các thú nhân Tuần Điểu mệt mỏi trả lời, sau đó còn hỏi chuyện và kể cho đối phương nghe những khó khăn của họ.
Hiện tại tộc Tuần Điểu chỉ còn lại y sư và khoảng bảy giống đực, những thú nhân khác đều đã thành thức ăn trong bụng khủng long, bọn họ đang trốn trong một hang động nhỏ ở gân đây, mấy nay trời trở lạnh dần nên liều ra ngoài săn thú, nhưng không kiếm được con nào, độc vật trong rừng gân như đều tuyệt chủng, cây cối bị phá hủy nghiêm trọng nên quả dại cũng ít đi.
Một thú nhân Tuần điểu buồn bã nói: "E là chúng ta cũng khó mà sống qua nổi mùa đông này."
Vào giờ phút này Mã Điểu bỗng rủ lòng thương, họ như nhìn thấy sự đồng cảm trên người thú nhân Tuần Điểu, bèn nói: "Nếu không chê cứ tới vách núi sương mù, chúng ta đang ở đó, bên trong nóng nực, không lạnh, không có con thú lớn nhưng trái cây ăn tạm vẫn còn.
Vùng sương mù khá rộng, thêm một nhóm thú nhân nhỏ vào chắc Hùng Điểu không để ý - các thú nhân Mã Điểu không hẹn mà đều có chung suy nghĩ đó. Nhưng để an toàn, Mã Điểu vẫn dặn Tuần Điểu tránh mặt Hùng Điểu khi vào nơi ấy.
Các thú nhân Tuần Điểu hơi e dè, kể lại câu chuyện truyền từ đời này qua đời khác của tộc họ. Nhưng Mã Điểu không tin.
"Chúng tôi và Hùng Điểu đang ở đó, mọi thứ bình thường chỉ là sương mù dày và nhiệt độ hơi cao chút thôi, không có gì khác lạ."
Nghe các thú nhân Mã Điểu nói vậy, Tuần Điểu bán tín bán nghi nhưng vẫn quyết định đi tới đó.
Bọn họ tạm biệt Mã Điểu, quay về nơi trú ẩn, vừa đến gân hang động liền nghe thấy tiếng quát tháo của y sư.
"Khốn khiếp, ta bảo cậu nâng ta lên, chứ có bảo cậu tha ta đi đâu. Khốn nạn ta sẽ không chữa thương cho cậu nữa, để mặc cậu chết dân chết mòn, bệnh tật hành hạ cho chừa cái tội dám bất kính với tai" Các thú nhân nhìn nhau, mệt mỏi thở dài.
Vì để có thể duy trì sự sống, bọn họ bất chấp hai chân y sư đã gãy vẫn mang bà ta theo, mỗi ngày cung phụng chỉ mong có thể nhận được sự chữa trị khi họ bị bệnh, nhưng y sư này lại không chịu yên, mỗi ngày đều sai bảo họ làm việc này việc nọ, còn quát tháo hăm dọa không chữa bệnh. Loại y sư này nếu có người thay thế bọn họ sẵn sàng ném bà ta cho thú dữ ăn thịt cũng không tiếc.
Các thú nhân đi vào trong, không quan tâm tới y sư nói về vùng sương mù cho bạn mình nghe.
Nghe được bà ta liên quát: "Các cậu quên lời dặn của tổ tiên rồi hả?"
Một thú nhân khác ghét bỏ đáp: "Thế bà muốn ở đây chờ mùa đông tới đông chết cả lũ hả?"
Bà ta im bặt, tuy làm khùng làm điên nhưng bà ta vẫn hiểu bọn họ khó mà vượt qua được mùa đồng, trong tình trạng này. Không còn cách nào bà ta đổi giọng: "Vậy mang ta đi cùng."
Các thú nhân đương nhiên sẽ không bỏ mặc bà ta, có một y sư vẫn còn hơn không có. Nhóm thú nhân Tuần Điểu nhanh chóng thu dọn đồ đạc gấp rút lên đường, bước vào vùng sương mù và đi tới khoảng rừng rậm nơi các thú nhân Mã Điểu đã nói.
Còn các thú nhân Mã Điểu lại mang vê cho tộc trưởng Hùng Điểu tin tức, bên trên đang vào đồng, thức ăn khan hiếm, rừng rậm bị tàn phá không thích hợp để quay lại.
Nghe được tin này, Vi liên đề nghị thử làm thuyền, rồi bắt các thú nhân Mã Điểu quay về vị trí bộ lạc cũ của Hùng Điểu lấy nhựa cây đỏ, trong khi đó nhóm thú nhân trong tộc bọn họ thì được nghỉ ngơi, không cần phải làm gì.
Sự bất mãn của các thú nhân Mã Điểu ngày càng lớn, họ ôm cục tức làm theo lệnh. ...
Thái Linh sau khi ăn no, không được nghỉ ngơi đã bắt đầu phải điều trị cho các thú nhân nơi này.
"Tôi không thể một mình vào rừng tìm thảo dược, anh cắt cử người hỗ trợ đi"
Em gái thủ lĩnh ngồi cùng nhóm giống cái vẫn không quên hóng hớt chuyện bên này nghe được liên chĩa mỏ qua ngăn cản: "Không được ai cho cô ta ngồi lên lưng của mình, các anh đừng quên lưng thú nhân chỉ dành cho bạn đời tương lai.
Thái Linh quay qua nhìn cô ta, nói một câu đầy thâm sâu: "Vậy lúc bộ lạc bị tập kích, cô dùng hai chân để chạy trốn khỏi kẻ thù à?"
Lời này khiến em gái thủ lĩnh phát hoảng, nhưng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể chỉ tay vào Thái Linh liên tục kêu: “Cô... cô...
Thái Linh không chấp trẻ con, cô nhìn vê phía tộc trưởng, lòng âm thâm dè bỉu. Nói thật chứ nếu không quá xa cô chẳng muốn ngồi lên lưng ai hết.
Tộc trưởng đột nhiên đứng lên, nhìn Thái Linh nói: "Để tôi đi cùng cô."
Các thú nhân thấy vậy, vội vàng ngăn cản.
"Tộc trưởng không được đâu, ngài không nên làm thế, lưng của ngài quá quý giá!"
Thái Linh tặc lưỡi nhạo báng trong bụng: Gớm, lưng ngài quý giá, trên đời này chỉ có kim cương may ra mới có thể nhận danh hiệu đó.
"Không sao, so với tính mạng của thú nhân trong tộc lưng của ta chẳng đáng là gì”
Các thú nhân vẫn không nghe lọt tai liên tục khuyên ngăn. "Mạng của chúng tôi sao đáng giá bằng lưng ngài được, tấm lưng của ngài chỉ có thể dành cho giống cái tuyệt vời nhất."
Các giống cái trong tộc lúc này cũng không ngôi yên, xôn xao đi tới can ngăn tộc trưởng.
"Chúng tôi thà không được chữa bệnh còn hơn để tấm lưng quý báu của ngài cho giống cái xấu xí xa lạ này chà đạp.
Có thú nhân cam nguyện hy sinh: "Xin hãy để tôi thay ngài làm việc này, lưng tôi chịu được.
Thái Linh mệt mỏi day trán, cái quy định chó chết gì đây, cứ tưởng nơi đây tiến bộ hơn, nào ngờ khắt khe chẳng kém mấy bộ lạc khùng điên ở bên kia.
Trải qua chuyện này, lòng cô âm thâm hứa, sau này phải tìm một con ngựa rồi thuần hóa nó, học cưỡi, để khỏi phải ngồi trên lưng thú nhân nào hất.
Cô mở dị năng kiểm tra vị trí các loại thảo dược, mũi tên chỉ hướng trên bản đồ khiến hai mắt Thái Linh sáng lên.
Cô vội vã lên tiếng, nhưng đã bị át bởi thanh âm của các thú nhân xung quanh, không còn cách nào khác, Thái Linh chỉ có thể đưa cao tay gây sự chú ý, cô dơ cao đến cả chục phút mới có thú nhân nhận ra hành động này.
Không may người đó lại là em gái tộc trưởng, cô ả lớn tiếng quát: "Cô đang làm cái trò gì vậy hả? Đừng hòng ngồi lên lưng anh trai tôi.'
Thái Linh mệt mỏi với nhóm thú nhân này, cô đáp: "À thì vị trí các loại thảo dược khá là gần, nên chỉ cần thú nhân đi bộ theo tôi để cầm thảo dược và bảo vệ an toàn cho tôi là được, không nhất thiết phải hóa hình bay theo đâu, bởi không cân thiết lắm."
Thái Linh nói xong, xung quanh im lặng như tờ, may mà khuôn mặt các thú nhân đều đã che kín, nếu không sẽ lộ ra vô số biểu cảm hay ho đủ để Thái Linh cười cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận