Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 68: Khủng long bay trong trời mưa

Chương 68: Khủng long bay trong trời mưaChương 68: Khủng long bay trong trời mưa
Chương 68: Khủng long bay
trong trời mưa
Tà Khuyết hăng hái chạy lên đầu dẫn đường cho các anh chị đến vị trí cô bé tìm được sinh vật biển màu trắng, đáng tiếc dù họ có loay hoay ở đó cả chiều vẫn không tìm được con nào tương tự, chờ đến tối cũng không có.
Mọi người uể oải kéo nhau về, nướng cá dùng bữa tối.
Ngồi bên cạnh đống lửa Thái Linh câm viên đá trắng được tạo thành từ chất nhầy của sinh vật biển nghiên cứu, bên cạnh cô là đống lửa đang cháy hừng hực.
Hiện tại vật này đã vô dụng, nếu biết trước nó có thể dính cô không dại gì để đông hết thế này.
Chán nản Thái Linh ném nó vào lửa, ngay khi vừa chạm nhiệt, viên đá tan ra, phát ra tiếng xèo xèo cùng mùi hương như mùi mực nướng.
Thái Linh giật mình hô hoán: “Nhanh lấy cái gì đó qua đây, nó chảy ra rồi!"
Tiếng kêu gấp gáp của cô khiến mọi người nhốn nháo, bao da thú, lá cây rồi cả miếng gỗ lớn được đưa tới. Thái Linh đớp ngay miếng gỗ xúc chất trắng bên trong ra.
Sau khi tách bỏ lớp than đen, Thái Linh đưa cây chọc thử rồi để trên lá cây, lát sau lá và cây dính vào nhau.
Thái Linh cười lớn: "Trời không tiệt đường của chúng ta, đây chắc chắn là chất kết dính."
Hành động vô tình cho kết quả bất ngờ, mọi người hớn hở vây xung quanh Thái Linh hối thúc cô thử gắn các cây gỗ trắng với nhau. Thái Linh nhanh nhảu chạy đi, kết quả không làm bọn họ thất vọng, chất kết dính màu trắng khi chạm vào thân cây không để lại dấu vết, thời gian khô rất nhanh. Tìm được thứ quan trọng, đêm nay Thái Linh có thể kê cao gối ngủ ngon. ...
Trong bộ lạc Tuần Điểu, y sư sau khi nhìn thấy vết thương của thú nhân ẩu đả cùng nhóm Hùng Điểu, liền cười trên sự đau khổ của hắn.
"Đáng đời, đây là báo ứng cho tội dám xem thường y sư của các ngươi!"
Lời bà ta rất chướng tai, nhưng các thú nhân không dám phản bác, hiện tại trong tộc chỉ có mình bà ta là y sư, dù không thích họ cũng chẳng dám đắc tội, nếu có người thay thế chắc chắn bà ta đã bị trục xuất.
Tộc trưởng thở dài nhìn thú nhân bị thương nói: "Chuẩn bị đi, mai chúng ta đưa cậu ấy lên núi cao, giờ thì cho cậu ấy ăn bữa ăn cuối."
Nói xong hắn rời đi, thú nhân bị thương cúi gằm mặt buồn bã không nhìn ai, các thú nhân trong tộc Tuần Điểu đau lòng cho bạn mình, đến giờ ăn cũng im lìm không nói tiếng nào, không khí trong bộ lạc chìm vào tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lửa.
Cách bộ lạc Tuần Điểu không xa, thú nhân ba tộc đang hân hoan ăn mừng vì người bạn gãy chân được cứu chữa.
Thú nhân Miêu Điểu mang theo thức ăn tìm được tới chỗ y sư Vi biếu tặng, còn không ngân ngại tổ chức tiệc ăn mừng, kết nối tình huynh đệ với các thú nhân Hùng Điểu.
Chỉ trong một đêm Hùng Điểu đã xem Miêu Điểu là anh em và ngược lại, tinh thân gắn kết này rất hiếm khi tồn tại giữa hai tộc, đây là lần đầu tiên.
Tộc trưởng Mã Điểu lo lắng, hắn sợ Hùng Điểu sẽ ưu ái cho Miêu Điểu, nên cũng tranh thủ đem thức ăn qua lấy lòng y sư và tộc trưởng Hùng Điểu. Trong vô thức hai tộc Mã Điểu và Miêu Điểu đã cống nạp lương thực của mình như một tộc thuộc địa, thú nhân thời nay vẫn chưa biết về chế độ ấy, nên rất thoải mái mà làm.
Hùng Điểu ngày càng kiêu ngạo, họ dần xem mình là chủng tộc thú nhân cao quý, mọi hành động lời nói đều rất kiêu ngạo, cách đối xử với thú nhân hai tộc cũng theo kiểu bề trên đối xử với bê dưới, luôn miệng ra lệnh.
Thay vì khó chịu và chống đối, thú nhân hai tộc lại cho rằng thú nhân Hùng Điểu đáng được như vậy, vì họ là thú nhân được Thân thú chúc phúc. Các thú nhân cam tâm bị sai sử, thậm chí tranh nhau làm.
Thảo Mi đi theo Vi học cách chăm sóc thú nhân bị gấy chân, cô nàng dần dần tôn sùng Vi như vị thần, nói gì nghe nấy và không bao giờ nghi ngờ.
Thấy cô trung thành như vậy Vi liền chỉ dạy nhiều hơn một chút.
Mỗi ngày nhìn thấy Thảo Mi đi tới chỗ y sư Vi, khiến cho tộc trưởng Mã Văn ghen tị, hắn lập tức đưa người của mình nhét tới chỗ y sư Vi. Vi có hơi khó chịu nhưng thấy thái độ nịnh bợ của bọn họ, cô ả miễn cưỡng chấp nhận.
Thời gian trôi nhanh, đôi chân thú nhân Miêu Điểu sau bảy ngày chữa trị đã hoàn toàn lành lại, đứng lên và đi như bình thường. Các thú nhân nhìn thấy không khỏi xuýt xoa, có người còn trực tiếp quỳ xuống bái lạy tung hô Vi là thân.
"Nữ thần của chúng tôi, ngài quả là nữ thân của chúng tôi!"
"Thân y giáng thế, tộc Hùng Điểu được chúc phúc.'
Thấy các thú nhân quỳ lạy mình như vậy, Vi có hơi bỡ ngỡ nhưng rồi lại tự hào, cô ta giả vờ nâng bọn họ lên, dùng giọng điệu như mẹ Maria mà nói: "Đừng gọi ta như vậy, ta cũng chỉ là người giúp việc cho Thần thú, tài năng của ta là do ngài ban, đến với thế giới này để giúp đỡ các con của ngài." Lời này của ả bay vào tai các thú nhân lại thành ả quá khiêm nhường, nhờ vậy mà danh vọng của ả ngày càng cao, tuy cô ả không tham gia vào các việc của bộ lạc, chẳng xen vào các quyết định của tộc trưởng, nhưng muốn người dân đồng ý nhanh các quyết định của mình, tộc trưởng Hùng Điểu đều phải tới yêu cầu cô ta ra mặt.
Đặc biệt Vi còn có thể ra lệnh cho mọi thú nhân, không chỉ riêng thú nhân Hùng Điểu, thậm chí các thú nhân Miêu Điểu và Mã Điểu đều nghe lời cô ta hơn cả tộc trưởng của mình.
Sức nóng về y sư Vi theo thời gian dần thuyên giảm, nhưng nhiệt độ không hê giảm, động vật trong khu rừng ngày càng ít, đến con non cũng không thấy đâu.
Nên việc tiếp tục săn thú trong khu rừng của Tuần Điểu không phải là biện pháp hay, hơn nữa mùa đông sắp tới cả ba tộc đều cần chuẩn bị thức ăn. Tộc Trưởng Hùng Điểu quyết định cắt cử thú nhân đi xa thăm dò tình hình tìm kiếm khu vực săn thú mới.
Trong khu rừng nơi nhóm Thái Linh cư ngụ, chiếc thuyên đầu tiên của thú thế bắt đầu thành hình.
Thái Linh nhìn con thuyên đang dân hoàn thiện tiếp đó hướng ánh mắt ra biển. Thuyên đã có chỉ còn thử nghiệm xem có thể hoạt động được hay không, rồi mới dám ra khơi. Hiện tại vẫn chưa tới mùa đông, nếu được cô muốn thử nghiệm chuyến đi này trước mùa đông.
Quay đâu nhìn các thú nhân khác đang hăng say làm việc, lòng Thái Linh bỗng nảy lên chút xót xa, nếu bọn họ cùng đi lỡ có chuyện gì chết hết thì biết làm sao, như thế quá bất công với các thú nhân khác, cô là người đưa ra ý tưởng vượt biển, cô chết cũng không sao, nhưng họ thì không đáng.
Thái Linh lia mắt một vòng, quyết định chờ thêm chút thời gian, nếu nơi này an toàn, khi đó cô sẽ thương thảo lại chuyện ra biển, xem các thú nhân có ý kiến gì.
Âm ầm!
Đột nhiên có tiếng sấm vang lên, bầu trời quang đãng từ từ kéo mây đen, ánh nắng tắt dần.
"Trời mưa sao?" Cô lẩm bẩm.
Vừa nói xong trời liên đổ mưa, ban đầu chỉ là những hạt nhỏ và thưa sau đó dày dân lên, cuối cùng thành một cơn mưa lớn.
Thái Linh cùng mọi người chạy vội vào nhà trú mưa.
Bà Bà nhìn ra ngoài trời lòng bất an mà rằng: "Có lẽ sắp có chuyện không hay xảy ra rồi."
Mọi người nhìn nhau, lo lắng thâm câu nguyện cho tương lai sắp tới.
Cơn mưa khiến lêu của các thú nhân Mã Điểu và Miêu Điểu bị ướt, bọn họ không còn cách nào phải chạy qua xin ở ké công trình của nhóm Hùng Điểu.
Trong tộc Tuần Điểu, thấy trời mưa nhớ đến cảnh các thú nhân ngoài kia không có hang động che chắn, tộc trưởng nổi lên ý xấu, lập tức tập hợp các thú nhân trong tộc.
"Nhân trời mưa chúng ta ra cho bọn chúng một bài học." Tộc trưởng nói.
Các thú nhân nghĩ tới cảnh trời mưa ở ngoài quá lâu chân tay lạnh cóng hành động chậm chạp, sức mạnh giảm sút liên đồng ý cùng tộc trưởng tấn công nhóm thú nhân ba tộc, để dạy cho bọn họ một bài học, tiện đuổi cổ họ ra khỏi vùng đất của Tuần Điểu.
Toàn bộ thú nhân mạnh khỏe đều tham gia, tay câm vũ khí hùng hổ xông vê phía ba tộc.
Đi được nửa đường đột nhiên mặt đất rung lên dữ dội. Các thú nhân dừng lại, hốt hoảng nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mặt đất ngày càng rung lên mạnh hơn, cây cối xung quanh rung bần bật, quả dại đua nhau rơi xuống như mưa.
“Nhìn kìal"
Có thú nhân hét lớn, theo tâm mắt hắn, họ dễ dàng nhìn thấy khu rừng ở phương xa có động tĩnh cực lớn, cây cối đổ rạp, như thể có thứ gì đó đang lao qua.
"Rút về, nhanh lên!" Tộc trưởng Tuần Điểu sợ hãi hét lớn.
"Trời ơi! Kia là khủng long đúng không?”
Một thú nhân kêu lên sợ hãi, trên bầu trời ngay vị trí có tiếng động lớn nhất, vô số con khủng long có cánh, mỏ dài nhọn, răng nanh lộ ra ngoài đang vỗ cánh bay tới, hướng của chúng chính là chỗ này.
Chạy, mau chạy!" Tiếng hét loạn vang lên, các thú nhân Tuần Điểu đang hừng hực ý chiến muốn đánh đuổi kẻ thù đột nhiên cong mông bỏ chạy thục mạng.
Khủng long chính là sinh vật ăn thịt đáng sợ nhất, chỉ cân nhìn thấy chúng các thú nhân sẽ chạy, càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng để chúng thấy bóng dáng của họ, nếu không sẽ truy giết đến cùng.
"ÉcIH"
Tiếng rống lớn vang lên, xé toạc bầu trời u ám, tiếng mưa cũng không ngăn được tiếng kêu chết chóc đó. Giờ đây ai nghe thấy tiếng kêu này cũng sợ hãi, co rúm lại như thể sắp chứng kiến máy bay thả bom trên vùng đất của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận