Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 86: Dư kiến của Thần thú dành cho ta
Chương 86: Dự kiến của Thần thú dành cho ta
Không biết trời xui đất khiến thế nào mà vị trí đặt hàng chục vật lướt trên nước của bộ lạc Hùng Điểu lại không bị lửa lan tới.
Các thú nhân Hùng Điểu hạ cánh xuống trước, lục tục theo sau là các tộc khác. Một vị trí nhỏ vừa đủ chứa khoảng ngàn thú nhân còn sót lại trên mảnh đất này. Bọn họ nhìn thấy vật lướt trên nước của nhóm Hùng Điểu liền nhao nhao hỏi.
"Đó là thứ gì?"
Vi nhìn trông thấy vô số khuôn mặt thú nhân đang trầm trồ tác phẩm của tộc mình, nhịn không được lòng kiêu ngạo nói: "Đây là thứ có thể giúp chúng ta đi trên nước. Thân thú đã ban nó cho tộc Hùng Điểu, giờ đây Hùng Điểu sẽ lên vật lướt trên nước này và đi tìm vùng đất mới." "Còn chúng tôi thì sao?" Có thú nhân lo lắng hỏi.
Vi chỉ những những chiếc còn lại: "Hùng Điểu ta bao đời bao dung, phóng khoáng, đương nhiên những chiếc dư còn lại, ai muốn cứ lấy."
Các thú nhân sáng mắt nhìn Vi, như thái độ khi trước Miêu Điểu và Mã Điểu dành cho ả, sùng bái ả như một vị thần.
"Nhưng chúng ta liệu có thể vượt qua hồ lớn được không, nơi ấy toàn là nước, còn không nhìn thấy bờ đâu, đi lên đó chắc chất."
Bỗng có thú nhân nói.
Lời này ngay lập tức làm giảm tinh thân của các thú nhân, buộc họ phải suy nghĩ lại. Bao đời nay ông cha họ luôn nói rằng, hồ lớn là điểm cuối của vùng đất này, đi vào đó tức là bước vào ngõ cụt nào có đường ra.
Nhưng chỗ ở của họ bây giờ đã bị than nóng xâm chiếm, cũng không còn đường ra nữa rồi.
Thấy bọn họ bắt đầu tuyệt vọng, Vi đưa cao tảng đá trên tay hô lớn: "Nhìn đi, đây là dấu chỉ của Thần, ngài gửi cho ta dự kiến, cho ta nhìn thấy những thú nhân đã băng qua hồ lớn bởi vật lướt trên nước. Điều này chứng tỏ gì?"
Các thú nhân trố mắt nhìn bức hình trên tảng đá. Trái ngược với sự ngạc nhiên của các thú nhân khác, nhóm Mã Điểu giật mình, họ nhớ lại nơi mình tìm được tảng đá, người đầu tiên nhìn thấy nó là chính họ, nào giống như Vi nói, Thần cho cô ta nhìn thấy dự kiến, nếu vậy chẳng khác nào họ cũng được ngài gửi cho dự kiến, nên họ cũng là người được ngài chọn ư?
Thật hoang đường!
Ở nơi Vi không nhìn thấy, một nhóm thú nhân mà cô ta xem như kiến, đã bắt đầu nghi ngờ về thân phận được chọn của cô ta. Nhưng Vi không biết điều đó, vẫn đứng ở kia hiên ngang lẫm liệt tự tin khua môi múa mép. Các thú nhân lần đầu nhìn thấy hình vẽ kỳ diệu suy nghĩ bắt đầu thay đổi, có thú nhân từng băng qua hồ lớn, chứng tỏ lời cha ông nói trước đó hoàn toàn sai lầm, họ có nên thử không?
Quay đầu nhìn lại, dòng than nóng bỏng đang dân tiếp cận, một là chết ở đây hai là mạo hiểm thử nghiệm theo hình ảnh.
Các thú nhân đương nhiên biết nên chọn điều gì, họ gấp rút lao tới những vật lướt trên nước còn sót lại tranh giành nhau chọn lựa. Nhóm Mã Điểu cũng âm thâm lên một chiếc, chen chúc theo họ chính là các thú nhân Tuần Điểu và Miêu Điểu.
Vi quay đầu nhìn nhóm Mã Điểu nói: "Mấy ngày nay các cậu đã nghiên cứu được cách lái nó chưa?"
Giờ đã vào thế bí, không thể giữ mãi điều này, nên các thú nhân Mã Điểu quyết định nói ra cách để vật lướt trên nước đi đúng ý mình muốn - là hóa hình dùng sức đẩy.
Số lượng thú nhân trên mỗi thuyền rơi vào khoảng 30 đến 40 người, nên việc đẩy thuyên đi không hề khó khăn.
"Mang ta theo lũ khốn kial"
Đột nhiên có tiếng quát the thé vang lên.
Thì ra đó là y sư của tộc Tuần Điểu, đã gãy chân, lê lết như một con thú trên đất vẫn kiên quyết muốn bám trụ đến cùng.
Giờ đây một thú nhân là một của quý, nên không ai muốn để lại thú nhân còn sống.
Vi đặc biệt đang giữ hình tượng được sùng bái, nên lên tiếng: "Mang đi, sống hay chết phải phục thuộc xem Thân thú có bảo hộ bà ta trên chặng đường sắp tới không." Y sư Tuần Điểu lườm Vi bằng ánh mắt sắc lẻm, bà ta không phục nhưng chẳng dám hó hé gì, vì sợ bản thân sẽ bị bỏ lại.
Khi được các thú nhân trong tộc mình khiêng lên, bà ta bấu vào tay họ thật chặt đến nỗi các móng tay dài dính bẩn ghim vào da thịt bọn họ. Bà ta sợ bị bỏ lại, sợ dòng than nóng phía sau nuốt chửng mình.
Cho tới khi ngồi lên vật lướt trên mặt nước bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười quái dị nhìn vê phía cánh rừng nơi đã từng là quê hương của mình.
Người ta thì đau lòng vì mất đi quê hương bà ta ngược lại, sung sướng khi có ối kẻ đã chết và đau lòng vì mất đất.
Rất nhanh hơn 20 chiếc thuyên, lục tục nối nhau rời khỏi bờ biển, khi họ đã đi xa, phần đất liền còn lại chính thức bị nuốt chứng, từ xa nhìn tới cánh rừng bạt ngàn xanh mướt giờ đây ngập trong sắc đỏ rực, khói bốc lên nghi ngút che kín bầu trời.
Vô số thú nhân khóc nức nở tiếc thương cho vùng đất của mình, cũng có thú nhân lo lắng cho tương lai sắp tới.
Giờ đây họ đang ở trên mặt hồ lớn, quay đầu nhìn tứ phía chỉ thấy nước là nước, trên cao bầu trời u ám, gió thổi tới lạnh buốt. Thuyên vốn không có buồn che chắn, nên giờ đây các thú nhân chỉ có thể gồng mình chống đỡ. Đáng thương thay cho bọn họ, vì đi quá gấp nên nước ngọt, thức ăn, da thú chẳng mang theo.
Mới ngày đầu tiên ra khơi, chưa ai thấy điều gì, cho tới khi trời ngả chiều, cơn đói ập tới, cơn khát bủa vây, khi này các thú nhân mới thấm việc không mang theo thức ăn đau khổ thế nào.
Có thú nhân nhịn không được, uống nước biển, nhưng sau khi uống xong liền đau bụng không ngừng, vì không có thuốc nên sức khỏe của thú nhân đó ngày càng yếu đi.
Qua hết một ngày một đêm, những thú nhân uống nước biển chính thức tử vong, những cái chết đầu tiên đưa tới sự hoang mang tột độ, tiếng oán thán vang lên, chê trách Vi vì đã mang họ đi theo.
Vi tức tối nhìn bọn họ, ai ép họ đi, tự họ nhìn thấy ánh hào quang của cô rồi chạy theo đó chứ, đúng là lũ bất kính.
Vi không quan tâm đến bọn họ, ra lệnh cho thú nhân của mình: "Tách đoàn đi, đừng đi cùng lũ ngu này.'
Các thú nhân Hùng Điểu mệt mỏi, ra sức đẩy thuyên đi theo hướng khác. Các tộc thú nhân dù trách Vi nhưng thấy họ tăng tốc cũng vội đuổi theo.
Ngày thứ ba, gió trên biển hơi khác thường, hình như mạnh hơn, khi này nhiều thú nhân vì đói và rét lâm vào hôn mê.
Y sư tộc Tuần Điểu lim dim mắt nằm dựa vào một góc nhỏ, len lét nhét chút thức ăn vào miệng, nhai rồi nuốt gấp gáp. Từ khi bị què chân, để bản thân không bị bỏ đói, bà ta có thói quen giấu đồ ăn, tuy có mùi khó ngửi, nhiều khi còn ôi thiu nhưng chỉ cần có ăn bà ta đều cất mãi. Không ngờ hôm nay lại có tác dụng.
Thấy ối kẻ chết vì đói, lòng bà ta hân hoan như được mùa, âm thầm cười nhạo bọn họ. Lúc khát nước thì mở miệng ăn tuyết rơi từ trời xuống, các thú nhân khác cũng làm theo cách bà ta, ăn tuyết thay uống nước, nhưng do quá đói nên không có sức chịu lạnh, rồi lân lượt ngã xuống.
Vi đăm chiêu nhìn trời, lòng không khỏi oán than: Thần thú vì sao ngài lại muốn con đi con đường đau khổ này, ngài đây là thử thách con sao? Xin ngài đừng làm như thế, con là kẻ khôn ngoan và vĩ đại, thử thách như này đáng sao, con sẽ làm rạng danh ngài vì thế hãy đưa con vào bờ, cho con nhìn thấy thế giới mới, khi ấy ngài sẽ được tự hào. Thân thú ngài nghe thấy chứ, nghe được tiếng kêu của đứa con đáng kiêu ngạo này chứ!
Gió vù vù thổi qua tai cô ta, lạnh lẽo đầy buốt giái
Trời dần tối, các thú nhân ngừng bay, để mặc cho thuyền trôi đi trong vô định.
Tũm tũm.
Trong đêm tiếng kêu lạ vang lên, đó là âm thanh ném xác xuống biển, mấy ngày nay chuyện này xảy ra thường xuyên, số lượng thú nhân đi theo đang giảm một cách trâm trọng, đặc biệt là giống cái, hồi mới lên thuyền, có tới trăm người giờ chỉ còn bèo bọt vài ba chục giống cái.
Nếu tình hình này còn tiếp diễn rất có thể bọn Vi cũng sẽ bỏ mạng ở đây, cô ta bắt đầu sợ hãi, bụng dạ không ngừng chửi bới, nỉ non cầu xin, còn ra điều kiện với Thần thú.
Đi thêm một ngày, nhiệt độ bỗng ấm dần lên, sắc trời trong hơn, tuyết ngừng rơi, sự thay đổi này khiến các thú nhân vừa vui cũng vừa buồn. Vui vì đã ấm dần lên, buồn vì hết có tuyết để làm nước uống.
Mặt trời dân xuống núi, đêm đen đặc ngòm kéo tới, gió thổi qua man mát dễ chịu, kiểu thời tiết này dễ khiến kẻ vốn mỏi mệt chìm vào giấc ngủ sâu.
Đột nhiên từ xa một luồng ánh sáng xanh lóe lên, đánh thức tất cả người trên thuyền. Thứ ánh sáng này chính là cái mà nhóm Thái Linh từng nhìn thấy qua...
Mỗi ngày Uyển sẽ quay lại khi trời tối, tìm cơ hội để ôm và làm vài trò bậy bạ với hắn, nhưng hôm nay trời đã tốt mà cô ta vẫn chưa quay lại. Anh có chút vui sướng, chỉ cân không gặp cô ta hắn liền cảm thấy không khí xung quanh thật tươi mát.
Hắn đi ra bờ biển, bước tới sát mặt nước.
Mỗi lần hắn chạm chân vào nước Uyển liên phát hiện ra ngày, cô ta kịp thời xuất hiện ngăn không cho hắn xuống nước, dù hắn có đưa ra bao nhiêu lý do cô ta cũng không cho hắn xuống nước, còn nổi cáu dùng vây của mình quất hắn bị thương.
Vây của Uyển rất sắc, chỉ cần cứa qua sẽ chảy máu liên trong nhiêu ngày, khi ấy Anh chỉ muốn cô ta đánh chết mình luôn, nhưng trong lúc mơ màng, Anh lại không cam lòng, hắn có cảm giác mình cần phải đi tìm ai đó, người ấy đối với hắn rất quan trọng.
Vì thế hắn đành phải xuống nước nghe lời Uyển chờ cơ hội. Hôm nay thấy cô ta không quay lại vào buổi tối, Anh liền muốn thử xem mình có thể rời khỏi rặng san hô này hay không. Hắn lo lắng bước chân vào nước, đứng yên chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua, nhịp tim trong lồng ngực hắn đập như trống hội.
Bên tai sóng biển rì rào, gió thổi qua mát lạnh, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng màu xanh xuất hiện.
Khóe môi Anh cong lên, có lẽ cơ hội của hắn đến rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận