Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1004: Đều Tại Uyến Du!

CHƯƠNG 1004
ĐỀU TẠI UYẾN DU!
Nhìn Tô Tử thẹn thùng, Diệp Quan không khỏi lắc đầu cười một tiếng, hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Tô Tử. Dù sao, hắn hiện tại đã không phải là trai tân, mặc dù đối với Hệ Ngân Hà vẫn là không hiểu rõ lắm, nhưng một chút thường thức cũng nên biết
Diệp Quan thử cử động một chút, nhưng mà, vào giờ phút này hắn xác thực một chút sức lực cũng không có
Sức lực toàn thân, liền phảng phất như bị rút khô!
Diệp Quan thở dài trong lòng
Cha già ra tay, không khỏi cũng quá độc ác
Hắn cũng hoài nghỉ, chính mình đến cùng có phải con ruột hay không
Chẳng qua hắn phát hiện ra, huyết mạch cùng với kiếm ý của hắn phát sinh biến hóa cực lón. Đơn giản mà nói, chính là mạnh lên. Thế nhưng rốt cuộc mạnh cỡ nào, hắn cũng không rõ lắm
Hắn hiện tại kỳ thật có chút chờ mong khôi phục tu vi, bởi vì nếu như khôi phục tu vi, thực lực của hắn sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trong lúc suy nghĩ, một cơn buồn ngủ kéo tới, Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nhưng rất nhanh, hắn đột nhiên cắn đầu lưỡi, đau nhức truyền đến lập tức khiến cho hắn tỉnh táo không ít
Thấy thế, Tô Tử có chút đau lòng nói:
- Nếu như muốn ngủ, vậy liền ngủ đi, ta trông coi ngươi!
Diệp Quan lắc đầu:
- Không được, nếu như ngủ, một khi gặp nguy hiểm, ngươi phải làm sao bây giờ? Ngươi…nói trò chuyện với ta là được
Hắn tự nhiên không dám ngủ, dã thú thì cũng không sao, hắn sợ chính là nữ nhân áo tím trong máy bay trước đó, nữ nhân kia thế nhưng là yêu!
Nghe được Diệp Quan, Tô Tử kéo Diệp Quan, vừa cảm động vừa tức giận:
- Ngươi bây giờ còn quan tâm ta làm cái gì, nhanh ngủ đi!
Diệp Quan lắc đầu một lần nữa:
- Ngươi trò chuyện với ta đi!
Thấy Diệp Quan kiên trì, Tô Tử có chút bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp, nàng kỳ thật cũng sợ, sợ Diệp Quan sau khi ngủ say liền không còn cách nào tỉnh lại, bởi vì tình huống hiện tại của Diệp Quan thoạt nhìn vô cùng không ổn
Thấy Diệp Quan lại buồn ngủ, Tô Tử vội nói:
- Ngươi muốn trò chuyện cái gì?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?
Tô Tử gật đầu, cười nói:
- Dĩ nhiên, lúc ấy ta còn tưởng rằng ngươi là bạn trai của Uyến Du!
Diệp Quan cười nói:
- Bạn trai có ý tứ là chồng sao?
Tô Tử lắc đầu"
- Không phải!
Diệp Quan không hiểu:
- Vậy là?
Tô Tử giải thích nói:
- Bạn trai chính là, hai người ở chung một quãng thời gian, nếu như hợp, là có thể kết hôn, trở thành phu thê, nếu như không hợp, liền chia tay. Cho nên, bạn trai không có thân mật bằng chồng, thế nhưng thân thiết hơn so với bạn bình thường
Diệp Quan nói:
- Ta nhớ được, lúc ấy ngươi hỏi ta vì sao không ngủ cùng với Uyển Du
Tô Tử cười nói:
- Nếu là bạn trai bạn gái, hai bên đều nguyện ý, là có thể ở chung
Diệp Quan trừng mắt nhìn:
- Chính là có thể ngủ…cùng nhau?
Tô Tử gật đầu:
- Hai bên đều đồng ý, là có thể
Diệp Quan khẽ gật đầu, phong tục ở bên này cùng với Quan Huyền vũ trụ xác thực không giống nhau lắm. Đồng thời cũng có chút xấu hổ, chính mình trước đó vậy mà xưng Tô Tử cùng với Uyển Du là bạn gái mình!
Đều tại Uyến Du!
Nói bạn gái chính là bạn!
Quá nhảm nhí!
Nhưng cũng không thể không nói, ngữ điệu ở địa cầu này, thật sự là bác đại tỉnh thâm a!
Sau khi trò chuyện chốc lát, Diệp Quan lại cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo tới một lần nữa
Tô Tử nói khẽ:
- Muốn đi ngủ sao?
Diệp Quan liền muốn cắn đầu lưỡi một lần nữa, nhưng vào lúc này, Tô Tử đột nhiên bắt lấy tay Diệp Quan, sau đó bỏ vào trong quần áo của chính mình
Oanh!
Vào lúc đụng phải một đoàn mềm mại, đầu Diệp Quan trống rồng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất
Mà Tô Tử vào giờ phút này mặt lại đỏ tựa như rặng mây đỏ, xấu hổ cúi đầu trước ngực, thân thể càng là có chút phát run
Diệp Quan giật giật cổ họng, sau đó nói:
- Tô Tử, không…không cần dạng này…
Tô Tử xấu hổ không thôi, run giọng nói:
- Hiện tại còn cảm thấy buồn ngủ không?
Diệp Quan yên lặng, vấn đề hiện tại không phải là có buồn ngủ hay không. Hắn hiện tại, có khả năng nghĩ hơi nhiều
Tô Tử lại đột nhiên thấp giọng nói:
- Thích không?
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng, nói không thích? Vậy cũng quá dối trá
Diệp Quan nghiêm mặt nói:
- Tô Tử, tạ ơn, chẳng qua là, ngươi không cần phải làm uỷ khuất mình như vậy
Tô Tử lắc đầu:
- Cũng không có ủy khuất, ngươi…đừng cảm thấy ta là một người dễ dãi là được
Diệp Quan nói khẽ:
- Làm sao lại như vậy?
Tô Tử khẽ vuốt gương mặt Diệp Quan:
- Lúc ở trên máy bay, ta vẫn cho rằng chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ. Ngươi có biết không? Lúc ấy ta ôm ngươi, vậy mà tuyệt đối không sợ hãi
Diệp Quan hỏi:
- Vì sao?
Tô Tử nở nụ cười xinh đẹp:
- Bởi vì ta đang ở với ngươi!
Diệp Quan yên lặng
Tô Tử mỉm cười, cũng không nói gì nữa
Bạn cần đăng nhập để bình luận