Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4175: tư tưởng nguy hiểm

Đại khái có đồ tốt!
Càng ngày càng đi sâu vào, số người có thể nhìn thấy ở xung quanh cũng càng ngày càng ít. Lúc này ba người Mạc Tinh Hà đã bắt đầu đề phòng. Mạc Tinh Thần lấy thần cung của nàng ra, vẻ mặt hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng theo ca ca tiến vào di tích cấp bậc này để thăm dò... Nàng rất mong chờ loại ví dụ như trong truyền thuyết: Giết người đoạt bảo, truyền thừa di tích, liều mạng...
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ tình huống nào, ba nam nhân bên cạnh xung phong, nàng ở bên cạnh bắn tên: chíu chíu chíu...
Lúc đi ngang qua một vùng phế tích, bọn họ thấy một đám người đang đánh nhau, hai bên hơn hai mươi người, đánh nhau vô cùng kịch liệt
Mộ Tinh Thần thấy cảnh này, lập tức cài cung, chuẩn bị làm một trận lớn, ca ca của nàng vội vàng ngăn cản:
- Ngươi làm gì vậy?
Mạc Tinh Thần hưng phấn nói:
- Đánh nhau!
Mặt Mạc Tinh Hà đen lại:
- Đánh cái quỷ gì? Chuyện này không liên quan tới chúng ta...
Mạc Tinh Thần vẫn hưng phấn như trước:
- Để ta đánh một chút, ta sẽ bắn hai mũi tên... Ta cam đoan không bắn chết người...
Diệp Quan: "..."
Tiêu Nguyên Khải nhìn thoáng qua Tinh Thần hưng phấn, khiếp sợ nói:
- Cô nương, tư tưởng của ngươi thật nguy hiểm...
Mạc Tinh Hà vội vàng lôi kéo Mạc Tinh Thần đi về phía xa. Gã cũng phát hiện, tư tưởng của tiểu muội mình có chút nguy hiểm... Vô duyên vô cớ, ngươi đi bắn người ta hai mũi tên, chẳng phải ngươi đang kiếm chuyện sao?
Mà chưa đi được mấy bước, một giọng nói đột nhiên truyền đến:
- Tiêu huynh, sao ngươi lại ở đây?
Mấy người quay người nhìn lại, một thiếu niên mặc áo bào đen chạy tới. Y chính là một trong đám người kéo bè kéo lũ đánh nhau kia, sắc mặt y hơi tái nhợt, khóe miệng còn lưu lại máu tươi, hiển nhiên đã bị thương
Nhìn thấy người tới, Diệp Quan và Tiêu Nguyên Khải đều hơi giật mình, người đến chính là Thác Cổ Nguyên
Tiêu Nguyên Khải nói:
- Thác Cổ huynh, thật trùng hợp
Thác Cổ Nguyên cười cười, sau đó nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi cũng ở đây sao!
Diệp Quan mỉm cười gật đầu
Thác Cổ Nguyên lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó nói:
- Đánh không lại, đám người kia giống như kẻ điên, chẳng qua chỉ là một kiện văn minh thánh khí... Có cần liều mạng như vậy không?
Nói xong, hắn nhìn về phía bốn người:
- Các ngươi muốn đi vào chỗ sâu? Được được, chúng ta cùng đi, không ngại chứ?
Tiêu Nguyên Khải quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan cười nói:
- Được!
Vì vậy, đội ngũ của bọn họ lại tăng thêm một người
Trên đường đi, Thác Cổ Nguyên trò chuyện với Tiêu Nguyên Khải:
- Tiêu huynh, lần cuối cùng ngươi gặp Diệp huynh là khi nào?
Tiêu Nguyên Khải bình tĩnh nói:
- Nhiều năm trước, khi ấy hắn bị đám người đánh, rất thảm. Ta gặp chuyện bất bình, đã giúp hắn một tay... Lúc ấy vì giúp hắn mà chân đã bị người đánh gãy
Diệp Quan: "..."
Tiêu Nguyên Khải đột nhiên hỏi:
- Thác Cổ huynh, còn ngươi? Lần cuối cùng ngươi gặp Diệp huynh là khi nào?
Thác Cổ Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, trong mắt y nổi lên từng đợt gợn sóng, dường như nhớ lại chuyện cũ:
- Đó là một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, gió vừa vặn, khi ta nhìn thấy hắn, chân hắn mới vừa bị người đánh gãy...
Diệp Quan: "..."
Tiêu Nguyên Khải và Thác Cổ Nguyên trò chuyện vui vẻ, hai bên đều thân thiện
Mạc Tinh Hà bên cạnh thỉnh thoảng liếc nhìn hai người, mặc dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hoài nghi
Mà Mạc Tinh Thần kia lại nghe say sưa ngon lành, nàng vô cùng tò mò về vị thiếu các chủ Tiên Bảo Các kia. Đương nhiên, sở dĩ nàng tò mò, chỉ đơn thuần là vì Tiên Bảo Các nhiều tiền, nàng tò mò thiếu các chủ Tiên Bảo Các kia có thể tiêu hết số tiền kia không? Nếu như tiêu không hết, nàng cảm thấy, nàng có thể hỗ trợ tiêu một chút...
Bốn người xuyên qua mảnh hoang nguyên kia, đi tới chỗ sâu trong một sơn mạch che khuất bầu trời, ngẩng đầu không nhìn thấy trời, bốn phía lộ ra một cảm giác áp lực
Mấy người đều bắt đầu đề phòng
Bởi vì khu vực này đã có rất ít người tiến vào thăm dò, nơi này được xưng là Hoang Thú sơn mạch, ở đó một số yêu thú cường đại, mà yêu thú lại coi trọng địa bàn, người ngoài bước vào lãnh địa của bọn chúng sẽ bị coi là người xâm nhập, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không ngự không phi hành, cố gắng ít tìm phiền toái
Không biết qua bao lâu, Diệp Quan đột nhiên ngừng lại, mấy người đều nhìn về phía hắn. Diệp Quan thì quay đầu nhìn về phía bên phải, cuối tầm mắt là rừng cây dày đặc, cái gì cũng không có
Mấy người thấy thế cũng nhao nhao quay đầu nhìn về phía bên phải, rất nhanh, vẻ mặt mấy người trở nên nghiêm trọng
Bọn họ cảm nhận được sau rừng rậm kia, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ
Thác Cổ Nguyên đột nhiên chắp tay ôm quyền:
- Vị đại ca yêu thú này, tại hạ là đệ tử Thác Cổ Tộc, kính xin nể mặt
Bạn cần đăng nhập để bình luận