Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2923: Thiên Đạo Sai

CHƯƠNG 2923
THIÊN ĐẠO SAI
vào lúc thấy Diệp Quan, lão hơi ngẩn ra, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, bởi vì Diệp Quan cho lão một loại cảm giác rất đặc biệt, loại cảm giác này mơ hồ, khó hiểu, cực kỳ cổ quái
Diệp Quan nói:
- Ba người chúng ta tới đây chỉ là muốn tìm đường ra ngoài, trong lúc vô tình quấy rầy lão tiên sinh, xin lỗi
lão giả nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi và nam tử kia có thể rời đi, nữ tử kia phải ở lại
Táng Cương nhìn lão giả, không nói lời nào
Diệp Quan thì hơi nhíu lông mày lại:
- Vì sao?
Lão giả gắt gao nhìn chằm chằm Táng Cương:
- Sát niệm của nữ tử này cực nặng, bên trong huyết mạch ẩn chứa ác niệm mạnh mẽ, chính là đại ác nhân, để nàng sống, tai hoạ vô tận
Diệp Quan nhìn thoáng qua Táng Cương bên cạnh, sau đó nói:
- Vận mệnh của nàng nhiều thăng trầm, có thể còn sống lớn lên, đã là không dễ, còn xin lão tiên sinh giơ cao đánh khẽ, cho nàng một cơ hội, ta nhất định sẽ dạy bảo nàng thật tốt
lão giả híp hai mắt lại:
- Ngươi muốn trợ giúp một ác nhân??
Diệp Quan lắc đầu:
- Thói đời hiện giờ, nếu như muốn sống, ai có thể không ác? Đây là thói đời sai!
Trên người lão giả đột nhiên tản mát ra một cỗ khí thế bao phủ Diệp Quan:
- Ngươi có biết, loại người như nàng, là Thiên Đạo không dung…
Diệp Quan nhìn thẳng lão giả:
- Thiên Đạo không dung, đó chính là Thiên Đạo sai
Thiên Đạo sai!
Lời này vừa nói ra, trong đại điện đột nhiên liền yên tĩnh trở lại
Táng Cương nhìn Diệp Quan, không nói gì
lão giả nhìn chằm chằm Diệp Quan, vào giờ khắc này, trong lòng của lão chấn động vô cùng, lão không nghĩ tới, một thiếu niên cũng dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế
Thiên Đạo??
Đây chính là tồn tại người tu luyện bọn hắn kính sợ nhất trong lòng!
Cũng dám nói Thiên Đạo sai??
Là kẻ vô tri không biết sợ?
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Quan, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, lão giả nhìn thoáng qua Táng Cương tránh sau lưng Diệp Quan, sau đó lại nhìn về phía Diệp Quan, hai mắt lão đột nhiên híp lại, trong ánh mắt hiện ra một tia tham lam:
- Trên người ngươi vậy mà có khí tức đồng dạng như nàng, khó trách ngươi bảo vệ nàng như thế, nếu như đều là đại ác nhân, như vậy đều đáng chết
huyết mạch đặc thù!!
Lão giả không nghĩ tới, ở trên mảnh Di Khí Đại Lục này lại có huyết mạch đặc thù, mà loại huyết mạch đặc thù này đối với người tu hành như lão là có trợ giúp to lớn, đặc biệt là một số huyết mạch đặc thù cực phẩm, vậy thực sự là so với thần đan diệu dược còn khủng bố hơn, ăn vào có thể giảm bớt mấy trăm năm tu hành
Diệp Quan nhìn chằm chằm lão giả, híp hai mắt lại
lão giả đột nhiên nâng tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đè ép xuống, trong lúc nhất thời, một cỗ uy áp vô hình khủng bố bao phủ cả tòa đại điện
đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên cầm đao trong tay Táng Cương, hắn trực tiếp vạch một cái đối với lòng bàn tay mình, lòng bàn tay nứt ra, máu tươi tuôn ra
Diệp Quan trực tiếp đưa lòng bàn tay chảy máu đến trước miệng Táng Cương:
- Uống đi!
Táng Cương trừng mắt nhìn, không có cự tuyệt, trực tiếp dùng sức hút, theo máu của Diệp Quan tràn vào, hai mắt Táng Cương chỉ một thoáng liền trở nên đỏ như máu, cùng lúc đó, máu trong cơ thể nàng tại thời khắc này như nước sôi trực tiếp sôi trào, cùng lúc đó, huyết mạch của nàng vậy mà bắt đầu biến dị
Oanh!
Đột nhiên, một cỗ khí tức huyết mạch đáng sợ dâng trào mà ra từ trong cơ thể Táng Cương
Phong Ma huyết mạch!
Vào lúc nhìn thấy trong cơ thể Táng Cương bộc phát ra khí tức huyết mạch cường đại, vẻ mặt của lão giả kia lập tức biến đổi, tay phải lão nâng lên, liền muốn xuất thủ, mà lúc này, Táng Cương đột nhiên tan biến ở tại chỗ, lúc xuất hiện một lần nữa, đã ở trước mặt lão, cùng lúc đó, một cây dao găm trực tiếp đâm vào trán lão
ở dưới tình huống bình thường, lão là hư thể, Táng Cương không có bất kỳ tu vi gì là không thể nào tạo thành tổn thương đối với lão, mà vào giờ khắc này, dao găm của Táng Cương lại là chân thật đâm vào trán lão
lão giả mặt mũi tràn đầy khó có thể tin:
- Cái này…
Táng Cương đột nhiên gầm thét, vừa gầm thét, một cỗ khí tức huyết mạch đáng sợ trong nháy mắt chấn vỡ hư thể của lão giả
sau khi diệt sát lão giả, Táng Cương chậm rãi quay người, nàng nhìn về phía Diệp Quan cách đó không xa, trong đôi mắt, vẫn như cũ một mảnh đỏ rực, quanh thân tản ra sát ý cùng với lệ khí ngập trời
hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau
đúng lúc này, Táng Cương đột nhiên tan biến ở tại chỗ, qua trong giây lát, một cây dao găm đã chĩa vào cổ Diệp Quan
Diệp Quan không có tránh
mà Táng Cương cũng chỉ là nắm dao găm chĩa vào cổ của hắn, cũng không có chân chính đâm vào
Táng Cương nhìn Diệp Quan, đột nhiên, nàng nắm tay Diệp Quan, sau đó hung hăng hút
Bạn cần đăng nhập để bình luận