Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2718: Có Thể Chịu Được Cực Khổ Không

CHƯƠNG 2718
CÓ THỂ CHỊU ĐƯỢC CỰC KHỔ KHÔNG
Diệp Quan mỉm cười:
- Phó huynh, thân phận tầm thường, cho tới bây giờ đều không phải là sỉ nhục, chẳng lẽ không nghe năm đó Thanh Sam Kiếm Chủ chỉ là một vị đệ tử tạp dịch? Nhưng sau này, thành tựu của y, thế gian mấy ai có thể địch?
Ở bên trong một mảnh tinh không xa xôi, sâu trong tinh không, có từng toà mộ bia Thông Thiên đứng sừng sững, những mộ bia này đều là màu đỏ như máu, vô cùng khiếp người
mà ở bên trên một toà mộ bia lớn nhất, phía trên có một vị nam tử áo xanh, nam tử áo xanh cầm kiếm mà đứng, dưới chân y, toà mộ bia kia đang run rẩy kịch liệt
dường như cảm nhận được cái gì, nam tử áo xanh đột nhiên cười ha hả:
- Đứa cháu trai bảo bối này của ta thật sự là một nhân tài, ha ha!
Nói xong, y đột nhiên vỗ tay phải xuống, một đạo kiếm khí chui thẳng vào mộ bia:
- Đạo kiếm khí này, chỉ có cháu của ta có thể giải, ngươi cứ chờ ở đây cho ta
nói xong, y liền muốn ly khai, nhưng lại không yên lòng, thế là, y trực tiếp lấy ra một tấm chân dung kề sát ở trên tấm mộ bia:
- Đây chính là cháu trai của ta, hắn tên là Dương Quan
nói xong, y trực tiếp ngự kiếm mà lên, tan biến ở phần cuối tinh hà
sau một lúc lâu, trong toà mộ bia kia đột nhiên bộc phát ra một tiếng rống giận dữ:
- Tìm! Phát động hết thảy cường giả Thiên Mộ văn minh đi tìm Dương thiếu cho ta, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được hắn!!
Ở bốn phía, một số mộ bia đột nhiên rung động kịch liệt, chỉ chốc lát, từng cỗ khí tức thần bí dũng mãnh lao tới tinh hà vũ trụ bốn phía..
Tại Thanh Châu, Kiếm Tông
Phó Cát sau khi nghe Diệp Quan nói, y cười khổ, cũng không nói lời nào
Diệp Quan chân thành nói:
- Phó huynh, ta nhiều lời một chút, làm người, người khác có khả năng xem thường chúng ta, nhưng chúng ta không thể xem thường chính chúng ta, bởi vì nếu như chúng ta xem thường chính mình, người khác liền sẽ càng xem thường chúng ta. Cái thế giới này, là một thế giới cường giả vi tôn, ngươi muốn có được sự tôn trọng của người khác, dựa vào tầm thường và xu nịnh, đó tuyệt đối là không thể nào, chỉ có thực lực, mới có thể khiến người khác tôn trọng ngươi
Phó Cát đột nhiên trực tiếp quỳ xuống, y nắm chặt hai tay, run giọng nói:
- Diệp huynh, những đạo lý ngươi nói này, ta làm sao không rõ? Nhưng ngươi không biết, người tầng dưới chót muốn cải biến vận mệnh là gian nan bực nào, thiên phú của ta không kém hơn bọn hắn, ta so với bọn hắn càng nỗ lực hơn gấp mười lần, nhưng mà, ta vẫn luôn không bằng bọn hắn, vì sao? Bởi vì vào lúc bọn hắn dùng đan dược đề thăng cảnh giới, ta còn đang cầu ấm no, vào lúc bọn hắn có danh sư dạy bảo, ta chỉ có thể tự mình tìm tòi từng chút một… vào lúc bọn hắn chưa đi đến Kiếm Tông, liền có công pháp cùng với đủ loại kiếm kỹ và linh bảo, mà ta chỉ có thể vào sau khi tiến vào Kiếm Tông tiến hành tích lũy học phần để đổi…
Nói đến đây, hốc mắt của y đột nhiên đỏ lên:
- Ta không có ghen ghét bọn hắn, cũng không có oán hận mẫu thân của ta, Diệp huynh, ngươi có biết không? Ta là do mẫu thân của ta nuôi lớn từ nhỏ, nàng chính là dựa vào bán bánh bao nuôi lớn ta, bởi vì là cô nhi quả mẫu, những năm gần đây, nàng chịu rất nhiều khổ sở, chịu quá nhiều ủy khuất… ta sở dĩ ủy khúc cầu toàn, cũng không phải là ta không có huyết tính, cũng không phải ta sợ chết, mà là sợ nếu ta chết, mẫu thân của ta phải làm sao bây giờ? Bọn hắn giết người, có thể dùng tiền chạy tội, có thể không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, nhưng ta chính là một người bình thường, không quyền không thế không bối cảnh, ta căn bản không có tư cách đấu với bọn hắn…
Diệp Quan sau khi yên lặng một lát, thấp giọng thở dài, hắn cúi người liền muốn đỡ Phó Cát dậy, Phó Cát lại lắc đầu:
- Diệp huynh, ta biết ngươi không phải người bình thường, ta muốn cầu ngươi cho ta một cái cơ hội, một cái cơ hội có thể cho ta thay đổi số phận, đây có khả năng là cơ hội duy nhất cả đời ta
nói xong, y liền muốn dập đầu, nhưng lại bị Diệp Quan ngăn cản
Diệp Quan nhìn y:
- Ta có thể cho ngươi cơ hội này, nhưng ngươi có thể chịu được cực khổ không??
Phó Cát mừng rỡ như điên, y vội nói:
- Có thể, cực khổ gì cũng có thể chịu được
Diệp Quan nói:
- Đứng lên đi
Phó Cát do dự một chút, sau đó đứng lên
Diệp Quan nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai y:
- Đáp ứng ta, đây là lần cuối cùng ngươi quỳ người ngoài
Phó Cát gật đầu, chân thành nói:
- Được!
Diệp Quan mỉm cười, hắn đột nhiên tịnh chỉ một điểm, một tia sáng trắng chui vào giữa trán Phó Cát:
- Đây là truyền thừa Kiếm đạo của một vị tiền bối, vị tiền bối kia tên là Diệp Tu Nhiên, là một vị Kiếm Tu tuyệt thế, hi vọng ngươi đừng bôi nhọ y
Bạn cần đăng nhập để bình luận