Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4137: Thác Cổ Nguyên

Nhưng nàng không ngờ, giờ phút này khi thiếu niên này nghe được 'Tiên Bảo Các' lại kính nể như vậy
Tiên Bảo Các!
Đã rất lâu rồi nàng chưa tới Thủy Vũ Trụ, vì vậy nàng hoàn toàn không biết gì về Tiên Bảo Các này. Đồng thời, trong lòng nàng cũng hơi nghi ngờ, từ khi nào Thủy Vũ Trụ này lại xuất hiện một thế lực siêu cấp như vậy?
Đương nhiên, liên tưởng đến những người đi trợ giúp Diệp Quan lúc trước, cũng dễ hiểu. Những người đi trợ giúp Diệp Quan, tùy tiện lấy một người ra đặt ở Thủy Vũ Trụ này, không thể nghi ngờ đều là siêu cấp cự phách một phương
Tang Sạn thu hồi suy nghĩ, nhìn thiếu niên áo bào đen cung kính nịnh nọt trước mặt, nàng không cự tuyệt. Nàng liếc nhìn Uyên Thủ bên cạnh, vẻ mặt Uyên Thủ bình tĩnh, cũng không ngăn cản thiếu niên áo bào đen lấy lòng
Tang Sạn thu hồi nhẫn trữ vật, tiếp đó, mấy người biến mất ở phía xa
Ở tại chỗ, nhìn thấy Tang Sạn thu hồi nhẫn trữ vật, thiếu niên áo bào đen thở dài một hơi, nơi này tuy rằng hiện tại là địa bàn của Thác Cổ Tộc, bất kỳ người nào tiến vào nơi đây đều cần giao nộp một vạn miếng Tổ Linh Tinh, đương nhiên, đó vẫn là tuỳ người
Tiên Bảo Các hiện tại như mặt trời ban trưa, tuy Thác Cổ Tộc cũng không quá sợ Tiên Bảo Các, nhưng y hoàn toàn có thể bố cục lớn một chút, nói không chừng ngày nào đó sẽ vì vậy mà có một đoạn thiện duyên!
Đột nhiên, y nghĩ đến một chuyện: Diệp Quan thiếu các chủ?
Hắn hơi nghi hoặc, không nghe nói Tiên Bảo Các có thiếu các chủ nào! Chẳng lẽ... vị thiếu các chủ kia ở bên ngoài còn chưa tới nơi này?
Nghĩ đến đây, cặp mắt nghi hoặc của thiếu niên áo bào đen lập tức sáng lên, y hơi có chút hưng phấn, mẹ nó, đây là một cơ hội ngàn năm có một!
Diệp Quan!
Diệp Quan!
Diệp Quan!
Trong lòng thiếu niên áo bào đen không ngừng nhớ kỹ cái tên này...
Tuy Thác Cổ Nguyên cũng họ Thác Cổ, nhưng y không phải dòng chính, mà là một nhánh xa xôi của Thác Cổ Tộc, hơn nữa còn phân chia không biết bao nhiêu đời. Lão tổ của lão tổ y còn có chút quan hệ huyết thống với dòng chính Thác Cổ Tộc, nhưng đến đời này của y, thật ra đã không còn quan hệ quá lớn với dòng chính Thác Cổ Tộc
Mà loại người như y, trừ phi phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh, nếu không rất khó nổi bật, bởi vì y vốn không chiếm được tài nguyên trung tâm của Thác Cổ Tộc, về phần thiên phú, Thác Cổ Tộc chưa bao giờ thiếu thiên tài thiên phú yêu nghiệt
Vì vậy, muốn thay đổi vận mệnh, ngoại trừ bản thân phải cố gắng tu luyện, còn phải kết thiện duyên rộng rãi
Đúng lúc này, thời không xa xa đột nhiên rung động, cắt đứt suy nghĩ của y. Sau đó, một thiếu niên dẫn theo một lão giả đi ra từ cách đó không xa
Thiếu niên mặc một bộ cẩm bào, bên hông buộc một dải gấm màu tím, trong tay cầm một cây quạt xếp nho nhã phong lưu, thoạt nhìn rất bất phàm
Ở phía sau thiếu niên cẩm bào, lão giả kia mặc một bộ trường bào, ánh mắt thâm trầm, chững chạc lão luyện
Thác Cổ Nguyên nhìn hai người đi tới, trong lòng âm thầm suy nghĩ, hai vị này thoạt nhìn không đơn giản, đặc biệt là vị thiếu niên này, vừa nhìn đã biết là đi ra ngoài lịch lãm
Thiếu niên mặc cẩm bào dẫn theo lão giả đi tới trước mặt thiếu niên áo bào đen, y mỉm cười nói:
- Vị huynh đài này, chúng ta muốn tới Chiến Trường vũ trụ, nhưng khi đến, không mang đủ Tổ Linh Tinh, không biết có thể giảm giá một chút không?
Thác Cổ Nguyên nhìn thiếu niên trước mặt, thấy đối phương ăn nói không tầm thường, khí độ không tầm thường, lập tức hỏi:
- Các hạ tên là Diệp Quan?
Thiếu niên nao nao, lập tức lắc đầu:
- Không, ta tên Tiêu Nguyên Khải, đến từ Tiêu gia Bắc Vực...
Không phải!
Trong lòng Thác Cổ Nguyên có chút thất vọng, lập tức nói:
- Thật xin lỗi, phía vào cửa này là do bên trên quy định, ta cũng không làm chủ được
Tiêu Nguyên Khải đột nhiên cười nói:
- Tuy ta không phải Diệp Quan, nhưng ta và Diệp Quan là... huynh đệ sinh tử!
Huynh đệ sinh tử!
Nghe được Tiêu Nguyên Khải nói, Thác Cổ Nguyên lập tức kinh ngạc:
- Ngươi... thật sự biết Diệp Quan?
Tiêu Nguyên Khải gật đầu, vô cùng trấn định:
- Đương nhiên
Thác Cổ Nguyên có chút hoài nghi
Tiêu Nguyên Khải cười nói:
- Nếu huynh đài không tin, đến lúc đó ta dẫn hắn tới gặp ngươi, để cho các ngươi quen biết một chút, ngươi thấy thế nào?
Nhìn thấy Tiêu Nguyên Khải tự tin thong dong như thế, Thác Cổ Nguyên lập tức tin tưởng vài phần, tuy rằng chỉ có vài phần... đương nhiên, loại chuyện này tốt nhất vẫn là thà rằng tin là có, không thể tin là không
Nghĩ đến đây, Thác Cổ Nguyên chân thành nói:
- Tiêu công tử, ngươi đã là bằng hữu của Diệp công tử, vậy phí vào cửa này liền không cần nộp...
- Không không không...
Tiêu Nguyên Khải lại xua tay liên tục:
- Tuy ta và Diệp huynh là sinh tử chi giao, nhưng ta và hắn vẫn sòng phẳng, không dính dáng tới lợi ích lung tung
Bạn cần đăng nhập để bình luận