Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2715: Sinh Tử Đài

CHƯƠNG 2715
SINH TỬ ĐÀI
Diệp Quan cười nói:
- Chọn một số quần áo cho muội muội ta
hiện tại Dương Dĩ An vẫn là mặc đồ ăn mày trước đó!
Nghe được Diệp Quan, ánh mắt của bà chủ tiệm lập tức rơi vào trên thân Dương Dĩ An, bà ta sau khi liếc mắt đánh giá Dương Dĩ An, cười nói:
- Tiểu muội muội, đi theo ta
mà Dương Dĩ An lại lắc đầu, nàng giữ chặt ống tay áo Diệp Quan, chân thành nói:
- Không muốn quần áo…mua đồ ăn đi
Diệp Quan có chút đau lòng, hắn vuốt vuốt đầu nhỏ của Dương Dĩ An, mỉm cười nói:
- Ta vào sau khi trở thành đệ tử nội môn Kiếm Tông, tông môn ban thưởng cho ta không ít Linh Tinh, về sau chúng ta sẽ không thiếu đồ ăn nữa
Dương Dĩ An trừng mắt nói:
- Thật sao?
Diệp Quan cười nói:
- Đúng thế
Dương Dĩ An do dự một chút, sau đó nói:
- Nhưng vẫn là phải phải tiết kiệm một chút…
Diệp Quan cười nói:
- Ta cũng muốn mua một bộ quần áo, nếu như ngươi không muốn, ta đây cũng không mua
Dương Dĩ An nhìn hắn một cái, cuối cùng, nàng khẽ gật đầu:
- Ừm
Dương Dĩ An được bà chủ tiệm dẫn vào trong, không bao lâu, bà ta liền mang theo Dương Dĩ An đi ra, khi nhìn thấy Dương Dĩ An, hắn lập tức sửng sốt
lúc này Dương Dĩ An đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nàng mặc một bộ váy màu trắng nhạt, mặc dù đã mười bốn tuổi, nhưng có lẽ do suy dinh dưỡng, nên nàng thấp và gầy hơn so với những nữ tử bình thường, nhưng nét mặt của nàng rất đẹp, là một phôi thai mỹ nhân, chẳng qua nàng tựa hồ có chút không quen với quần áo trên người, cho nên vẻ mặt có chút không tự nhiên
Diệp Quan đi đến trước mặt nàng, cười nói:
- Rất đẹp
Dương Dĩ An hơi hơi cúi đầu xuống, mặt đỏ lên
Diệp Quan cười cười, hắn nhìn về phía bà chủ tiệm:
- Lại chọn cho nàng mấy bộ
bà chủ tiệm lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Được!
Một lát sau, Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An rời khỏi cửa tiệm quần áo, hắn dẫn Dương Dĩ An đi dạo trên đường, Dương Dĩ An đột nhiên nhìn thoáng qua một vị Kiếm Tu đi ngang qua cách đó không xa:
- Ngươi là Kiếm Tu sao?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng vậy
Dương Dĩ An quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi không có kiếm của chính mình sao?
Diệp Quan mỉm cười:
- Tạm thời không có
Dương Dĩ An khẽ gật đầu:
- Ồ
một lát sau, hai người tới một cửa tiệm mì, Diệp Quan gọi hai bát mì, Dĩ An hiển nhiên là một kẻ ăn hàng, nhanh gọn ăn xong mì, sau đó trông mong nhìn Diệp Quan
Diệp Quan cười ha ha một tiếng:
- Ông chủ, thêm một bát nữa
Dương Dĩ An ngòn ngọt cười
sau khi ăn mì xong, hai người lại đi dạo một vòng ở trong thành, mua một chút đồ dùng hàng ngày, sau đó mới trở về Kiếm Tông
trở về một cách thắng lợi!
Hôm nay Dương Dĩ An rõ ràng rất vui vẻ, nụ cười trên mặt liền chưa từng tan biến
vào lúc trở lại Kiếm Tông đi qua cửa lớn nội môn, một tiếng giễu cợt đột nhiên truyền đến từ một bên:
- Hoá ra mẫu thân ngươi là một người bán bánh bao, ha ha…
Diệp Quan dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, mấy vị thiếu niên đang vây quanh Phó Cát chế nhạo
Phó Cát bị bọn hắn vây vào giữa chế nhạo, rất là phẫn nộ, nhưng lại khúm núm, không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho bọn hắn cười đùa
Diệp Quan cau mày, hắn mang theo Dương Dĩ An đi tới, nhìn thấy Diệp Quan đi tới, mấy vị thiếu niên kia lập tức nhíu mày, một vị thiếu niên mặc cẩm bào cầm đầu nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Đối với thiếu niên có thể nói chuyện với An Mộc Cẩn này, y vẫn còn có chút kiêng kỵ
Diệp Quan cười nói:
- Ta tìm Phó huynh có chút việc
nói xong, hắn nhìn về phía Phó Cát:
- Phó huynh, ngươi không phải có đồ vật ở chỗ ta sao? Đi theo ta lấy thôi
Phó Cát cảm kích nhìn thoáng qua Diệp Quan, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Quan
thiếu niên cẩm bào nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi gọi là Diệp Dương đúng không?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
thiếu niên cẩm bào nheo mắt lại, trên mặt nở nụ cười lạnh:
- Ngươi thật giống như hết sức ưa thích xen vào việc của người khác?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Vị huynh đài này, Phó huynh gia cảnh bần hàn, đây không phải sự tình đáng xấu hổ gì, tương phản, gia cảnh của y bần hàn như thế, nhưng lại có thể đi đến bây giờ, đây là điều ta cảm thấy vô cùng ghê gớm
Phó Cát nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó yên lặng cúi đầu
thiếu niên cẩm bào cười lạnh:
- Làm sao, ngươi còn muốn giáo dục ta?
nói xong, y trực tiếp xuất ra trường kiếm chỉ thẳng vào Diệp Quan:
- Đừng có nói nhiều đạo lý lớn như vậy, ngươi thế nhưng có dám lên Sinh Tử Đài với ta?
Mọi người đều là sửng sốt
Diệp Quan cũng là sửng sốt
mẹ nó!
Người thế hệ trẻ tuổi này đều mạnh như vậy sao?
Một lời không hợp liền lên Sinh Tử Đài?
Bạn cần đăng nhập để bình luận