Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3096: Tịnh Hóa!

CHƯƠNG 3096
TỊNH HÓA!
Trong lòng Diệp Quan kinh hãi, hắn vội vàng thôi động kiếm ý của mình, nhưng mà, mặc kệ hắn thôi động kiếm ý của mình như thế nào, kiếm ý cũng đều đang tan biến từng chút một
Diệp Quan sầm mặt lại, tay hắn cầm Thanh Huyền kiếm đột nhiên chém về phía trước mặt
xùy!
Kiếm quang hạ xuống, mặt nước trước mặt đột nhiên bị xé nứt ra một đường vết rách, trong lòng của hắn vui vẻ, liền muốn xuất thủ một lần nữa, nhưng sau một khắc, vết rách kia vậy mà khôi phục như thường
Diệp Quan giật mình, lập tức lại vung mấy kiếm, mỗi một kiếm hạ xuống, mặt đất đều sẽ bị vỡ ra, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như thường
Diệp Quan ngừng lại, lúc này, khí tức và kiếm ý của hắn so với trước đã yếu đi không chỉ một lần
siêu độ!
Cảm nhận được khí tức và kiếm ý của mình càng ngày càng yếu, sau khi yên lặng mấy hơi thở, Diệp Quan đột nhiên hướng về phía trước bước ra một bước, sau một khắc, ba loại lực lượng huyết mạch bộc phát ra từ trong cơ thể hắn
hắn cũng không che giấu!
Chỉ là trong nháy mắt, toàn bộ mặt biển trực tiếp biến thành một mảnh đỏ tươi
Oanh!
Toàn bộ mặt biển bắt đầu sôi trào
nhìn thấy một màn này, trên mặt hòa thượng bên ngoài thời không bóng tối nổi lên một nụ cười, Vãng Sinh Bỉ Ngạn này chính là đại năng phật gia sáng tạo, chuyên khắc hết thảy tà ác giữa thiên địa, mà Phong Ma huyết mạch của Diệp Quan này cũng không phải là huyết mạch bình thường, thuộc về đại ác
không thi triển huyết mạch còn tốt, thi triển huyết mạch, đó không phải là chết càng nhanh?
Hơn nữa, dùng lực lượng kinh khủng của môn thần thông này, không chỉ có thể diệt trừ Phong Ma huyết mạch của Diệp Quan, còn có thể diệt trừ đầu nguồn huyết mạch này!
Ở trong nháy mắt Phong Ma huyết mạch của Diệp Quan xuất hiện, toàn bộ mặt biển sôi trào, cùng lúc đó, một đạo phật âm cổ lão đột nhiên vang vọng từ giữa thiên địa
trong nháy mắt, cả người Diệp Quan vậy mà bắt đầu cháy rừng rực, không chỉ như thế, đạo phật âm kia lại còn trực tiếp tiến vào trong thức hải của hắn!
Tịnh hóa!
Siêu độ!
Diệp Quan bỗng nhiên co rụt đồng tử lại, bởi vì hắn phát hiện ra, vào sau khi đạo phật âm kia tiến vào thức hải của hắn, hắn cảm giác nhục thân cùng với thần hồn của mình phảng phất như đang bị dung nham đổ vào, loại đau khổ này, quả thực là đau đến không muốn sống
hai tay Diệp Quan nắm thật chặt Thanh Huyền kiếm, điên cuồng thúc giục Phong Ma huyết mạch, Phàm Nhân huyết mạch cùng với Viêm Hoàng huyết mạch trong cơ thể, cùng lúc đó, kiếm ý của hắn cũng tuôn ra như thủy triều, mong muốn chống cự đạo lực lượng Phật pháp thần bí kia
nhưng mà, mặc kệ là kiếm ý của hắn hay là ba loại lực lượng huyết mạch tự thân, vậy mà đều không thể chống cự đạo lực lượng Phật pháp thần bí kia
không chỉ như thế, hắn vậy mà phát hiện ra linh hồn cùng với thân thể của mình vậy mà đang dần dần tách rời
bên ngoài, Phạm Chiêu Đế nhìn Diệp Quan trong Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, ánh mắt vẫn bình tĩnh, không có một chút chút gợn sóng
ở bên cạnh ả, ba vị Thần Tứ Bùi Thị Thần nhìn thoáng qua Phạm Chiêu Đế, bọn hắn đều hơi nghi hoặc một chút, vị Phạm Thần Tứ này đến cùng là đang chờ cái gì?
Bởi vì xem ra đến bây giờ, nếu như ả ra tay, Diệp Quan căn bản không có sức phản kháng
chẳng lẽ là đang đợi vị Ác Đạo kia?
Nghĩ đến đây, Bùi Thị Thần không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua hướng đi Kiếp Giới, ở hướng kia, có hai cỗ khí tức, một cỗ trong đó chí tà chí ác, hết sức rõ ràng, đó là Ác Đạo kia
đối với Ác Đạo này, ả biết cũng không nhiều, chỉ biết là có quan hệ cùng với Phạm Thần Tứ
Bùi Thị Thần nhìn thoáng qua cỗ khí tức còn lại, cỗ khí tức kia rất bình tĩnh, hoàn toàn khác biệt so với cỗ khí tức Ác Đạo kia, ả hơi nghi hoặc một chút, đây lại là người nào?
Oanh!
Đúng lúc này, ở bên trong Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, Phong Ma huyết mạch cùng với Phàm Nhân huyết mạch của Diệp Quan vậy mà trực tiếp bắt đầu cháy rừng rực, mà linh hồn của hắn cũng chậm rãi bay lên từ bên trong xác thịt, liền muốn thịt hồn tách rời
nhìn thấy một màn này, nụ cười trên mặt hòa thượng kia dần dần mở rộng, nhưng sau một khắc, Diệp Quan xa xa đột nhiên cầm Thanh Huyền kiếm trong tay cắm vào bụng mình
Oanh!
Thanh Huyền kiếm sau khi tiến vào trong cơ thể, thân thể cùng với thần hồn của Diệp Quan vậy mà lại dung hợp một lần nữa
nhìn thấy một màn này, hòa thượng kia cau mày, gã đột nhiên chắp tay trước ngực, đọc thầm:
- Nam mô a di đa bà dạ, sỉ tha già đa dạ…
Theo gã niệm chú ngữ, mảnh biển máu nơi xa kia vậy mà xuất hiện rất nhiều phật quang nhàn nhạt, mà theo những phật quang này xuất hiện, ngũ quan của Diệp Quan đột nhiên trở nên bắt đầu vặn vẹo, cùng lúc đó, những phật quang kia trực tiếp hóa thành từng chùm sáng chui vào trong cơ thể hắn, giống như giòi trong xương bám ở trên máu của hắn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận