Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1109: Vào Đi…

CHƯƠNG 1109
VÀO ĐI…
Mà hắn cũng biết, Vĩnh Sinh Đại Đế một mực đang chiêu binh mãi mã, chuẩn bị làm một vố lớn đối với Quan Huyền vũ trụ
Rõ ràng, Vĩnh Sinh Đại Đế đã chiêu xong binh mã!
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, hỏi:
- Bao lâu nữa thì đến Hệ Ngân Hà?
Ám U cung kính nói:
- Ba ngày sau, liền có thể đến Hệ Ngân Hà
Diệp Quan lại hỏi:
- Bao nhiêu người?
Ám U trầm giọng nói:
- Rất nhiều!
Rất nhiều!
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Ta biết rồi
Ám U do dự một chút, sau đó nói:
- Cần điều người tới không?
Diệp Quan cười nói:
- Không cần, hiện tại Hệ Ngân Hà là chỗ an toàn nhất!
Nói xong, hắn trực tiếp tan biến ở tại chỗ
Là thời điểm nên tạm biệt!
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này bầu trời đột nhiên bị mây đen bao phủ, xung quanh nổi lên từng đợt gió lạnh, thỉnh thoảng có ánh sáng sấm sét xuyên qua bầu trời, đinh tai nhức óc
Trời sắp mưa
Diệp Quan khẽ lắc đầu, quay người rời đi
Một lát sau, Diệp Quan đi tới một khách sạn, chính là khách sạn Tô Tử ở lại, hắn mới vừa tiến vào khách sạn, chính là phát hiện ra một người nằm trên giường
Chính là Tô Tử!
Còn đang ngủ say!
Diệp Quan đi đến bên cạnh Tô Tử, Tô Tử mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, xuân quang chợt tiết
Lúc này, Tô Tử chậm rãi mở hai mắt ra, vào lúc thấy Diệp Quan, khóe miệng nàng nổi lên một nụ cười xúc động lòng người:
- Ta liền biết là ngươi!
Diệp Quan không hiểu:
- Vì sao?
Tô Tử dùng hai tay ôm cổ của hắn:
- Mùi của ngươi!
Diệp Quan mỉm cười
Tô Tử dụi nhẹ đầu vào trán hắn, nhẹ giọng nói:
- Gần đây hơi mệt!
Diệp Quan nói:
- Có tu luyện không?
Tô Tử liền vội vàng gật đầu:
- Ta hiện tại thế nhưng là cửu đoạn cảnh! Nhanh không?
Cửu đoạn cảnh!
Diệp Quan cười nói:
- Nhanh!
Tô Tử mỉm cười nói:
- Lên đi, ta muốn ôm ngươi ngủ!
Diệp Quan gật đầu, sau đó nằm ở bên cạnh Tô Tử, Tô Tử dùng hai tay ôm thật chặt hắn
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Ta phải đi!
thân thể của Tô Tử đột nhiên cứng đờ, sau một lúc lâu, nàng ôm thật chặt Diệp Quan, không nói gì
Diệp Quan nói:
- Tô Tử…
Tô Tử đột nhiên run giọng nói:
- Vào đi…
Diệp Quan: "…"
Bên ngoài, theo một tiếng sấm đột nhiên vang lên, trời bắt đầu mưa, ngay từ đầu mưa rất nhỏ, rơi tí tách dưới mặt đất, nhưng theo tiếng sấm càng ngày càng lớn, tiếng mưa rơi đột nhiên to lên, bắt đầu rào rạt dưới mặt đất, ngay cả đám rêu trên mái hiên cũng đều bị thấm ướt
Lại qua nửa ngày, bầu trời như bị đâm thủng một lỗ lớn, mưa càng lúc càng gấp gáp, biến thành mưa rào tầm tã, lần này, mọi thứ đều ướt sũng
Cơn mưa này đổ gần hai tiếng đồng hồ mới tạnh
Trong phòng
Hai người ôm nhau, sắc mặt của Tô Tử hồng nhuận phơn phớt, thoạt nhìn có chút mỏi mệt
Diệp Quan ôm nữ tử trong ngực, đột nhiên nói khẽ:
- Đi theo ta đi!
Tô Tử ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, bên trong con ngươi có một vệt ngoài ý muốn cùng với mừng rỡ
Diệp Quan còn muốn nói điều gì, Tô Tử đột nhiên nói:
- Ta sẽ có con sao?
Diệp Quan sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy
Tô Tử nhìn hắn một cái, mặt như ánh bình minh, ngượng ngập nói:
- Nhiều như vậy…hẳn là sẽ có đúng không?
Nói xong, mặt nàng trực tiếp vùi ở trong ngực Diệp Quan, xấu hổ không thôi
Diệp Quan cười cười, sau đó nói:
- Đừng có tránh né vấn đề của ta!
Tô Tử im lặng không nói
Diệp Quan nói khẽ:
- Không nguyện ý sao?
Tô Tử liền vội vàng lắc đầu
Diệp Quan hỏi:
- Không muốn đi?
Tô Tử không nói gì
Diệp Quan nói:
- Nếu như ta không trở về nữa thì sao?
Tô Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan
Diệp Quan cười nói:
- Thật sự muốn ở lại chỗ này sao?
Tô Tử hơi hơi cúi đầu:
- Ta muốn đi theo ngươi, thế nhưng…ta muốn ở lại chỗ này, ít nhất trước mắt là vậy, bởi vì ông nội ta còn ở nơi này, ông ấy cũng đã rất lớn tuổi rồi…
Nói xong, nàng dường như nghĩ đến cái gì, có chút khẩn trương nói:
- Ngươi sau khi đi, sẽ còn trở về không?
Diệp Quan nói:
- Nếu như ngươi còn ở nơi này, ta liền sẽ trở về
Tô Tử nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Thật chứ?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
Tô Tử mỉm cười:
- Yêu cầu của ta không cao, ngươi một ngày trở về một lần là được!
Diệp Quan: "…"
Tô Tử nói khẽ:
- Khi nào thì đi?
Diệp Quan nói:
- Qua mấy ngày nữa!
Tô Tử hơi hơi cúi đầu, không nói gì
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Ngươi muốn ở lại chỗ này cũng được, bởi vì ta muốn trở về, là chuyện hết sức đơn giản!
Tô Tử nhẹ gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan thấp giọng thở dài
Tô Tử nhìn về phía Diệp Quan:
- Sao thế?
Diệp Quan nói khẽ:
- Không nỡ bỏ ngươi!
Tô Tử ngẩn ngơ, sau đó nước mắt một thoáng liền trào ra, nàng ôm thật chặt Diệp Quan:
- Ngươi đang dỗ dành ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận