Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3964: Chân tướng

- Cũng được, liền do lão nạp nói cho ngươi đi! Cổ Bàn, cha ruột của ngươi, cũng không phải là y
Cổ Bàn híp hai mắt lại:
- Ngươi nói cái gì
Diệp Quan cũng là hơi nghi hoặc một chút
lão tăng nói:
- Mẹ ngươi là người của thôn cạnh Mật Tông chúng ta, nàng năm đó cùng với một vị thiếu niên thôn sát vách vừa thấy đã yêu, đồng thời kết hợp, cuối cùng có ngươi, nhưng bởi vì tiên tổ hai thôn năm đó không hợp, bởi vậy, đời đời đều là tử thù, mẹ ngươi căn bản không dám nói ngươi là con của thiếu niên kia... cuối cùng, mẹ ngươi ở dưới phụ thân mẹ ngươi ép hỏi, vì bảo toàn ngươi, bất đắc dĩ nói là hài tử của tăng nhân Mật Tông chúng ta, cũng chính là Thiện Mật
nghe vậy, Cổ Bàn sững sờ ở tại chỗ...
Lão tăng tiếp tục nói:
- Năm đó Thiện Mật cũng rất trẻ trung, tu hành phật pháp không đủ, đối với lời vu cáo của mẹ ngươi, y tự nhiên là không thừa nhận, thế là dựa vào lí lẽ biện luận, muốn dùng bí pháp nhận thân với ngươi... mẹ ngươi vì muốn giữ được ngươi, trực tiếp lựa chọn tự vẫn...
Nói đến đây, lão thấp giọng thở dài:
- Thiện Mật nhìn thấy tình hình này, cũng là hối tiếc không thôi... Mật Tông chúng ta tu hành phật gia, chú trọng lòng dạ từ bi, y những năm này một mực đang hối hận, hối hận lúc trước quá để ý thanh danh của mình... nếu như năm đó y đổi một loại phương thức khác để xử lý chuyện này, nhất định sẽ có thể bảo toàn mẫu thân của ngươi...
Cổ Bàn mờ mịt nói:
- Làm sao có thể...
Nói đến đây, thần sắc của gã đột nhiên trở nên dữ tợn, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể gã, thẳng đến lão tăng trước mặt, nhưng cỗ khí tức kinh khủng này vừa tới gần lão tăng chính là tan biến vô tung vô ảnh
lão tăng cũng không có ra tay với Cổ Bàn, lão thấp giọng nói:
- Việc này cũng đã trở thành một tâm bệnh của Thiện Mật... bởi vì theo y thấy, lúc trước y nếu như đổi một loại phương thức khác để xử lý chuyện này, kết quả nhất định là không giống nhau. Ngươi còn nhớ không, ngươi tại sao lại đột nhiên thu hoạch được đủ loại kỳ ngộ?
Cổ Bàn nhìn về phía lão tăng, lão tăng khe khẽ thở dài, lão quay đầu nhìn về phía Mật Phật:
- Thiện Mật, ngươi tu luyện phật pháp đến nay, chẳng lẽ vẫn còn chưa rõ sao? Sự tình năm đó, cũng không phải là lỗi của ngươi, không phải là lỗi của ngươi, cần gì phải từ khốn mình? Lại càng không nên dùng cái chết để giải thoát chính mình... mặc kệ làm người hay làm phật, việc trừng phạt bản thân vì những gì người khác đã làm, đều là một loại hành vi ngu xuẩn, ngươi có hiểu rõ không?
Nói xong, lão nhìn về phía Cổ Bàn:
- Cổ Bàn thí chủ, Thiện Mật năm đó bởi vì thẹn trong lòng, bởi vậy, một mực khoan dung đối với ngươi, mà y sở dĩ không có lập tức nói cho ngươi chân tướng, là sợ ngươi đi trả thù thôn sát vách, kể từ đó, oan oan tương báo chẳng biết lúc nào mới dừng, bởi vậy, y lựa chọn tự mình gánh chịu phần nhân quả này, mà bây giờ, thực lực của ngươi đã đi đến 'thần' cảnh, tại thế gian này, hoàn toàn có sức tự vệ, ân oán năm đó, cũng nên kết thúc
Cổ Bàn mặt không biểu tình:
- Cha ruột của ta là ai?
Vào giờ khắc này, gã đã tin tưởng lão tăng, bởi vì gã biết, người có thực lực khủng bố như thế, là tuyệt đối khinh thường nói dối, còn nữa, dùng thực lực của đối phương, muốn giết gã, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay
lão tăng lắc đầu:
- Y mặc dù sau đó cũng tu hành, nhưng không đi được bao xa, rất sớm liền đã ngã xuống
Cổ Bàn không nói gì
lão tăng tiếp tục nói:
- Cổ Bàn, chuyện cho tới bây giờ, hết thảy ân oán, hết thảy cừu hận đều nên kết thúc
Cổ Bàn sau khi yên lặng một hồi, quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Quan khẽ gật đầu
hai người đang muốn rời đi, Cổ Bàn đột nhiên dừng bước, gã quay người nhìn về phía Mật Phật:
- Năm đó ta ở trong núi lớn rơi xuống một chỗ sơn cốc, sau này đại nạn không chết, đồng thời ở trong một sơn động rách rưới tìm được một bản công pháp tu hành, đó là ngươi đặt ở chỗ đó, đúng không?
Mật Phật khẽ gật đầu
Cổ Bàn sau khi yên lặng một lát, nói:
- Đại hòa thượng, những chuyện này ngươi hẳn là nên sớm nói cho ta biết
Mật Phật lắc đầu:
- Sớm nói cho ngươi, ngươi sẽ bỏ qua thôn sát vách sao? ?
Cổ Bàn nhìn Mật Phật:
- Chẳng lẽ nam nhân kia không đáng chết sao?
Mật Phật thấp giọng thở dài:
- Y kỳ thật cũng không có phụ mẹ ngươi... ta sau này bởi vì lòng mang áy náy, từng đi điều tra việc này, sau này mới biết, y lúc trước đột nhiên rời đi, nhưng thật ra là đi tu hành, muốn học được bản lãnh sau đó trở lại đón mẹ ngươi cùng với ngươi, bởi vì y biết, y nếu như không có bản lãnh, là không thể nào hóa giải ân oán ở giữa hai thôn...
Nghe đến nơi này, trái tim Cổ Bàn lập tức run lên
Bạn cần đăng nhập để bình luận