Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4214: Vì sao... Lại như vậy

Vô Biên Chủ cười khà khà:
- Quả nhiên chỉ là một tòa tháp...
Tháp Nhỏ khinh thường nói:
- Lão tử biết nhiều hơn các ngươi, không phải là rửa chân rửa mặt biến thành gội đầu sao?
Vô Biên Chủ kinh hãi.
Diệp Quan: "..."
Mà vào lúc này, sâu trong hư không đột nhiên xuất hiện ba tiếng bước chân.
Diệp Quan híp mắt:
- Đến rồi
Trong khi nói chuyện, Phong Ma huyết mạch trong cơ thể hắn trực tiếp sôi trào lên.
Chiến ý ngập trời!
Ai nói Phá Quyển một thành không thể giết Phá Quyển chín thành?
Trên người Diệp Quan, chiến ý sôi trào, Thanh Huyền Kiếm trong tay run rẩy không ngừng.
Vô Biên Chủ cũng không nói gì nữa, y nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hư không, yên lặng đốt một điếu xì gà, vòng khói phiêu đãng.
Hai người đều chuẩn bị làm một vố lớn.
Nhưng vào lúc này, không biết vì nguyên nhân gì, sâu trong vùng hư không kia, ba cỗ khí tức đáng sợ đột nhiên rút lui như thủy triều.
Nhìn thấy cảnh này, Vô Biên Chủ và Diệp Quan đều ngẩn ra. Hai người nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Sao đột nhiên lại rút lui?
Vô Biên Chủ liếc nhìn nơi âm thầm nào đó, khẽ cau mày, nhưng lập tức thu hồi ánh mắt:
- Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, không được can thiệp bất cứ chuyện gì ở đây nữa
Diệp Quan gật đầu:
- Chờ ta một lát
Dứt lời, hắn xoay người, đi xuống mặt đất phía dưới. Cách đó không xa, tiểu nữ hài còn nằm ở đó gào khóc.
Diệp Quan nhỏ giọng thở dài, hắn nhặt một con búp bê vải trên mặt đất lên. Con búp bê vải kia ăn mặc giống như bé gái, tóc và thần thái cũng rất giống nhau, hiển nhiên, là cha mẹ nàng chuyên môn chế tác cho nàng.
Hắn hơi trầm ngâm, sau đó đi về phía nàng. Hắn kéo tiểu nữ hài, lúc này tiểu nữ hài đã khóc đỏ cả mắt.
Diệp Quan đặt con búp bê vải vào trong lòng nàng, nói khẽ:
- Đừng khóc
Tiểu cô nương nhìn Diệp Quan, hốc mắt đỏ bừng, khàn giọng nói:
- Vì... Vì sao... Lại như vậy
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói khẽ:
- Đại khái chính là một loại trật tự, tất cả đều đã định trước, người khi nào chết, đều đã được định trước, không thể thay đổi...
Tiểu nữ hài ngơ ngác nhìn Diệp Quan, một lát sau, nàng nói khẽ:
- Thật ra ta cũng đáng chết, đúng không?
Diệp Quan nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng:
- Bây giờ ngươi phải sống tốt
Tiểu nữ hài nắm chặt hai tay, thấp giọng nói:
- Trật Tự...
Trong giọng nói, có oán hận nồng đậm.
Diệp Quan nói:
- Ta cũng tu trật tự
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan mỉm cười nói:
- Trật tự có tốt, cũng có xấu, trật tự hiện tại của ca ca rất tốt
Tiểu cô nương hỏi:
- Vậy sau này thì sao?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ta sẽ cố gắng hết sức để làm tốt
Tiểu nữ hài nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quan giúp nàng đắp hai ngôi mộ trên bãi đất trống, hắn cũng không để lại bất kỳ thứ gì cho tiểu nữ hài. Lần này hắn cảm nhận được nhân quả vô thượng đáng sợ, hắn sợ thứ mình cho nàng sẽ mang đến tai họa khác.
Nhưng hắn lục soát thi thể đám mã phỉ trước đó một lượt, sau đó đưa hết đồ đạc của đám mã phỉ cho tiểu nữ hài.
Diệp Quan nói:
- Ta đi đây
Tiểu nữ hài cúi đầu, không nói lời nào.
Diệp Quan cũng không đi, sao hắn không nhìn ra, tiểu nữ hài đã không còn ý niệm sống sót trong đầu?
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó ngồi xổm xuống, nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi có muốn báo thù không?
Tiểu nữ hài nhìn về phía Diệp Quan, trong mắt rốt cục có một tia dao động.
Diệp Quan nói:
- Sống sót, chăm chỉ tu luyện, sau này lật đổ tất cả trật tự xấu, được không?
Tiểu nữ hài gật đầu thật mạnh.
Diệp Quan mỉm cười, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở sâu trong tinh hà.
Trước trấn nhỏ, tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn về phía đạo kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà, ngây người một hồi lâu...
...
Trong bóng tối nơi nào đó, một nữ tử mặc áo bào trắng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi...
...
Diệp Quan và Vô Biên Chủ lại nghịch lưu năm tháng, trên đường, vẻ mặt của hai người đều nghiêm trọng, đặc biệt là Diệp Quan, chuyện lần này khiến hắn biết được sự đáng sợ của nhân quả vô thượng.
Trước kia nghịch thiên cải mệnh, đó là chuyện giống như chơi đùa, nhưng lần này hắn mới phát hiện ra nhân quả vô thượng này vốn không thể nghịch.
Nếu như không phải hắn cưỡng ép chuyển dời nhân quả của tiểu nữ hài lên người mình, tiểu nữ hài hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Diệp Quan dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi:
- Tiền bối, thực lực của ba người kia có vượt qua Phá Quyển chín thành không?
Vô Biên Chủ lắc đầu:
- Không biết, nhưng có thể xác định, ít nhất cũng là Phá Quyển chín thành đỉnh phong
Diệp Quan trầm mặc.
Vô Biên Chủ nói:
- Tuy không biết tại sao bọn hắn lại đột nhiên rút đi, nhưng có thể xác định, ngươi đã bị đối phương để mắt tới, hơn nữa trên người còn có nhân quả kia... Ta vốn muốn trở về ngay lập tức, nhưng nghĩ lại, đến cũng đến rồi, cứ thế xám xịt trở về, thật sự không nhịn nổi
Bạn cần đăng nhập để bình luận