Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1728: Không Có Cách Nào

CHƯƠNG 1728
KHÔNG CÓ CÁCH NÀO
Lão giả gật đầu
Diệp Quan cười cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Thanh Đại bên cạnh:
- Vậy chúng ta suy tính trước một chút, sau đó lại xem thử muốn khôi phục trí nhớ hay không, ngươi thấy thế nào?
Thanh Đại gật đầu:
- Đi
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó mang theo Thanh Đại đi ra phía ngoài
Lúc này, lão giả đột nhiên nói:
- Chớ có chạy loạn, tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết
Diệp Quan không có trả lời, đi theo Thanh Đại rời khỏi Tiên Linh Thánh Điện
nhìn Diệp Quan rời đi, lão giả như có điều suy nghĩ, không biết đang suy nghĩ gì
Diệp Quan cùng với Thanh Đại trực tiếp rời khỏi Tiên Linh Chi Địa, hai người một lần nữa đi đến gốc cổ thụ trước lối vào
Diệp Quan ngồi ở trước cổ thụ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn một cái, bầu trời đầy sao, đẹp không sao tả xiết
Mà Thanh Đại thì đi tới trước chiếc xích đu kia, nàng ngồi lên, sau đó nhẹ nhàng đung đưa
Sau một lúc lâu, Thanh Đại nói khẽ:
- Kỳ thật, ta có thể cảm giác được, nếu như ta khôi phục trí nhớ, ta sẽ hối hận
Diệp Quan nhìn về phía Thanh Đại:
- Sẽ hối hận?
Thanh Đại gật đầu
Diệp Quan nói:
- Nhưng ngươi vẫn muốn khôi phục trí nhớ, đúng không?
Thanh Đại quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, mỉm cười nói:
- Đúng thế
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Lý giải, mặc cho ai cũng không muốn ngơ ngơ ngác ngác sống cả đời
Thanh Đại cười nói:
- Đúng là như vậy, cho dù quá khứ rất thống khổ, nhưng ta vẫn là muốn hiểu rõ, không muốn cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác sống cả đời
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Vậy bây giờ chúng ta đi tìm lão?
Thanh Đại lại là lắc đầu:
- Trước tiên chờ chút đã
Diệp Quan hỏi:
- Vì sao?
Thanh Đại đột nhiên nói:
- Ta nếu như khôi phục trí nhớ, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?
Diệp Quan nói:
- Chuyện này quyết định bởi ngươi
Thanh Đại yên lặng, hơi hơi cúi đầu
Diệp Quan cười nói:
- Ngươi là sợ ngươi biến thành một người khác?
Thanh Đại nói khẽ:
- Khẳng định sẽ thay đổi, đến lúc đó nếu như ta biến thành người khác, nếu như mở miệng nói lời tổn thương ngươi…ngươi cũng đừng có so đo!
Diệp Quan yên lặng
Thanh Đại nhìn Diệp Quan, chờ đợi câu trả lời
Diệp Quan chân thành nói:
- Nếu như lời nói của ngươi vô cùng vô cùng đả thương người thì sao?
Thanh Đại trừng mắt nói:
- Ngươi nhịn một chút nha
Diệp Quan cười ha ha một tiếng:
- Không được, ta không nhịn được
Thanh Đại cũng là khẽ nở nụ cười, dường như nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên xuất ra một viên ngọc bội, sau đó đưa cho Diệp Quan:
- Cho ngươi
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Đây là?
Thanh Đại mỉm cười nói:
- Ta cũng không biết, ngược lại một mực ở bên cạnh ta, nghĩ đến hẳn là vật rất trọng yếu của ta
Diệp Quan yên lặng
Thanh Đại lại nói:
- Bất kể như thế nào, vẫn là vô cùng cảm tạ ngươi dẫn ta tới nơi này, ta không thể chưởng khống ta sau khi khôi phục trí nhớ, ta hi vọng ta nhớ được phần ân tình này của ngươi, cũng hi vọng tương nhưng lai ta có thể nhớ kỹ phần ân tình này, nếu như tương lai ta không nhớ được, ta nói lời xin lỗi ngươi trước, ngươi thế nhưng là ngàn vạn lần đừng có tức giận
Diệp Quan sau khi yên lặng một lúc lâu, thu hồi ngọc bội:
- Được
Nhìn thấy Diệp Quan thu hồi ngọc bội, khóe miệng Thanh Đại nổi lên một nụ cười
Mà Diệp Quan lại có chút lo lắng, bởi vì hắn cảm giác Thanh Đại đã cảm nhận được cái gì
Nhưng không có cách nào
Nhiều khi, cho dù biết con đường phía trước có thể không phải một con đường tốt, nhưng vẫn phải tiếp tục đi
Hai người ở dưới cổ thụ hàn huyên cực kỳ lâu, cái gì cũng đều trò chuyện
- Diệp công tử, ngươi nói ngươi là bị nuôi thả? Hơn nữa, nhà các ngươi đều là nuôi thả?
- Ừm?
- Đây là truyền thống của Dương gia các ngươi sao?
- Xem như thế!
- Vị cô cô kia của ngươi rất nguy hiểm…
- Cô cô váy trắng sao? Tính tình của nàng rất tốt…
- Ngươi nói nàng có thể một kiếm diệt Tiên Linh Chi Địa không?
- Ách…chuyện này, ta cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua, có cơ hội, có thể để cho nàng thử một chút…
Ngày hôm sau
Diệp Quan cùng với Thanh Đại một lần nữa đi tới Tiên Linh Thánh Điện
Trí Sư nhìn Thanh Đại trước mắt:
- Ngươi chắc chắn chứ?
Thanh Đại gật đầu
Trí Sư khẽ gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay ra, một đạo phù ấn chậm rãi bay ra từ lòng bàn tay của lão:
- Thuật pháp phong ấn bản thân ngươi khi đó tên là Vong Ưu Pháp, ta hiện tại thay ngươi giải trừ pháp này, ngươi chớ có phản kháng…
Thanh Đại gật đầu:
- Được
Ở dưới sự thao túng của Trí Sư, phù ấn kia chậm rãi trôi dạt đến đỉnh đầu Thanh Đại, ngay sau đó, từng cỗ lực lượng thần bí đổ nghiêng mà xuống từ trong phù ấn
Rất nhanh, Thanh Đại chậm rãi nhắm hai mắt lại, phù ấn chậm rãi tan biến
qua một lúc, Diệp Quan nhìn chằm chằm Thanh Đại, nhìn thấy đối phương không có động tĩnh, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Trí Sư bên cạnh, Trí Sư mỉm cười:
- Sắp rồi
Bạn cần đăng nhập để bình luận