Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2498: Không Còn Là Trái Cây Thiên Hành Văn Minh!

CHƯƠNG 2498
KHÔNG CÒN LÀ TRÁI CÂY THIÊN HÀNH VĂN MINH!
Thiên Hành Sinh Mệnh Thụ đột nhiên mở miệng:
- Phục Võ, năm đó ngươi từng ở trước mặt ta dùng hột của ngươi phát ra lời thề, thân là trái cây Thiên Hành văn minh, đời này sẽ chiến vì Thiên Hành văn minh, mà vào giờ khắc này, ngươi muốn vi phạm lời thề của ngươi?
Phục Võ nhìn chằm chằm Thiên Hành Sinh Mệnh Thụ, không chút do dự:
- Phải!!
Thiên Hành Sinh Mệnh Thụ sau khi lặng yên chỉ chốc lát, nói:
- Người vì phạm lời thề, ắt gặp lời thề cắn trả
oanh!
Trong chốc lát, một luồng ánh đen đáng sợ đột nhiên ngưng tụ từ giữa thiên địa, trong chốc lát, từng cỗ lực lượng thần bí dâng lên từ sâu trong cơ thể Phục Võ
Phục Võ đột nhiên trợn hai mắt lên, diện mạo vặn vẹo, thừa nhận thống khổ cực lớn
lời thề Thiên Hành văn minh, đó là có lực ước thúc, hơn nữa, là do tự mình nàng lúc trước phát hạ lời thề, hoàn toàn là tự nguyện, không có ép buộc, bởi vậy, lực lượng lời thề này cắn trả liền càng khủng bố hơn
lời thề cắn trả!!
Đúng lúc này, Phục Võ đột nhiên đưa tay phải ra, lập tức đột nhiên cắm vào bụng mình, mạnh mẽ móc hột của mình ra, nàng gắt gao nhìn chằm chằm gốc Thiên Hành Sinh Mệnh Thụ kia, gằn giọng nói:
- Đời này ta không còn là trái cây Thiên Hành văn minh!
Dứt lời, nàng đột nhiên nắm chặt tay phải
oanh!!
Hột vỡ nát
lời thề phá!
Nhưng sinh cơ của nàng bắt đầu cấp tốc tan biến
nhiều nhất chỉ hai phút đồng hồ, nàng liền sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian
không nhập Luân Hồi!
Không thể sống lại!
Không còn là trái cây Thiên Hành văn minh!
Ở trong nháy mắt Phục Võ tự tay bóp nát hột của chính mình, vẻ mặt của hết thảy cường giả Thiên Hành văn minh giữa sân đều là trở nên tái nhợt
đoạn tuyệt đường lui!
Không lưu sinh cơ!
Hết thảy cường giả Thiên Hành văn minh cũng không nghĩ tới, Phục Võ này vì diệt Thiên Hành văn minh, vậy mà bóp nát hột của chính mình…
Nhất Niệm thấp giọng thở dài, nàng nắm chặt tay Diệp Quan, trong mắt lướt qua một vệt phức tạp
Diệp Quan im lặng không nói, đối với hành vi của Phục Võ, hắn cũng là có chút ngoài ý muốn, hắn biết, nữ nhân này liền chưa từng nghĩ tới sống tiếp
- Ha ha!
Nhưng vào lúc này, Tư Oánh ở một bên đột nhiên phá lên cười
hết thảy cường giả Thiên Hành văn minh giữa sân đều là nhìn về phía Tư Oánh, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc
Luân Hồi Tổ Thạch đã tuyệt vọng
nó hiện tại đã mặc kệ Tư Oánh có kiếm chuyện hay không, ngược lại, sự tình đã không có đường sống quay lại. Chờ chết đi!
Diệp Quan nhìn thoáng qua Tư Oánh trái cây điên cuồng cười to cách đó không xa, trái cây này quả thật có chút không bình thường
Phục Võ bỏ qua Tư Oánh cười to, nàng chậm rãi đi về phía Luân Hồi Tổ Thạch kia, mà đúng lúc này, hai luồng ánh xang đột nhiên bay ra từ bên trong Luân Hồi Tổ Thạch, là hai vị nữ tử
vào lúc nhìn thấy hai vị nữ tử này, Phục Võ ngừng lại
Tư Hỏa! Phượng Đông!
Chấp Hành Quan!
Năm đó vào lúc nàng đại chiến cùng với đám cường giả Thiên Hành Chủ Tư Oánh, có bốn vị Chấp Hành Quan đi theo nàng, trong đó có hai vị chết trận, mà hai vị trước mắt này, chính là hai vị chết trận lúc ấy kia
các nàng bây giờ, chẳng qua là một đạo tàn ảnh
Tư Hỏa nhìn Phục Võ tựa như phát điên, lộ ra ánh mắt phức tạp:
- Đại tỷ
đại tỷ!
Một tiếng đại tỷ này, trực tiếp làm cho trong mắt Phục Võ chảy ra nước mắt
năm đó nàng bị hết thảy cường giả Thiên Hành văn minh vây công, bốn vị Chấp Hành Quan liều mạng che chở nàng… mà hai vị trước mắt này càng là trực tiếp chết trận!
Bây giờ gặp lại cố quả, bảo sao nàng không động dung?
Tư Hỏa nhìn thoáng qua giữa sân, có chút mờ mịt, một lát sau, nàng nhìn về phía Phục Võ, nói khẽ:
- Đại tỷ, ta cùng với Phượng Đông đi theo ngươi cả một đời, đến chết cũng chưa từng cầu ngươi bất cứ chuyện gì, chúng ta bây giờ muốn cầu ngươi một việc… đừng có diệt Thiên Hành văn minh, được không?
Trong mắt Phục Võ, nước mắt giống như vỡ đê không ngừng tuôn ra, nàng gắt gao nắm chặt hai tay…
- Đại tỷ!
Lúc này, lại là một thanh âm truyền đến từ một bên
cách đó không xa có hai vị cường giả đi tới, một nam một nữ, nam chính là trái cây được nàng giải cứu trên tế đàn trước đó, tên là Dung Khâu, nữ thì là mặc một bộ váy đen, tên là Vân Đàn
hai trái cây này đều đã từng là Chấp Hành Quan, cũng là tùy tùng của Phục Võ lúc trước. Trong trận chiến năm đó kia, Tư Hỏa cùng với Phượng Đông chết trận, Dung Khâu bị cầm tù, Vân Đàn chạy trốn
bây giờ đều tề tụ!
Dung Khâu nhìn Phục Võ, đau lòng vô cùng:
- Đại tỷ, ta cũng hận Tư Oánh, cũng hận hai vị Thượng Thần năm đó kia, cũng hận những trái cây truy sát ngươi năm đó kia, thế nhưng… ta không hận toàn bộ Thiên Hành văn minh, hơn nữa, chuyện năm đó, không có bất cứ quan hệ nào với những trái hiện tại này, bọn hắn không có bất kỳ lỗi lầm nào, bọn hắn không nên phải gánh chịu những chuyện này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận