Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4177: Thời đại nghịch cổ

Oanh!
Diệp Quan híp mắt, trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy ý thức của mình xuyên qua vô tận tuế nguyệt trường hà, đi tới một mảnh... Thế giới hỗn loạn!
Trong thế giới hỗn loạn này, hắn gặp được vô số cường giả khủng bố đang lao về phía một con đường đại đạo rộng lớn...
Khi nhìn thấy những cường giả này, Diệp Quan rất chấn động, cường giả đang phóng về phía đường lớn... Vậy mà thấp nhất cũng là Phá Quyển!
Vô cùng vô tận Phá Quyển Giả phóng về phía Thiên Lộ, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không ngừng có cường giả nổ tung trên đường lớn kia, hóa thành huyết vụ đầy trời...
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Mặt Diệp Quan tràn đầy nghi hoặc
- Hậu thế giả!
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh Diệp Quan
Diệp Quan quay đầu nhìn lại, bên phải hắn có một lão giả đang đứng, lão giả mặc một bộ trường bào, đang tò mò nhìn hắn
Diệp Quan nói:
- Tiền bối là pho tượng kia?
Lão giả gật đầu
Trong mắt Diệp Quan mang theo nghi hoặc cùng dò hỏi
Lão giả nhìn Diệp Quan:
- Đây là 'Thời đại nghịch cổ' một ngàn tỉ năm trước
Diệp Quan nói:
- Tiền bối đưa ta đến nơi này?
Lão giả nhìn Diệp Quan, không nói lời nào
Diệp Quan bị lão nhìn không hiểu gì
Lão giả đột nhiên lẩm bẩm nói:
- Ta nói tại sao ngươi có thể có khí tức kia... Thì ra là thế...
Nói xong, khi lão nhìn Diệp Quan, ánh mắt từ tò mò chuyển sang thương hại:
- Thì ra là Thần...
Lão giả nói đến đây, Diệp Quan đột nhiên cảm thấy có một cỗ khí tức khẽ quét qua từ giữa sân. Sau một khắc, toàn bộ thế giới bắt đầu trở nên hư ảo
Diệp Quan vươn tay phải, Vô Địch kiếm ý xuất hiện, muốn mạnh mẽ ở lại chỗ này hỏi rõ ràng, nhưng ngay sau đó, mảnh thế giới này trực tiếp phá thành mảnh nhỏ, hóa thành hư vô...
Mà ý thức của hắn lại về tới thế giới của mình
- Đại ca?
Bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Mạc Tinh Hà
Ánh mắt của Diệp Quan bắt đầu trở nên rõ ràng, hắn lui một bước, quay đầu nhìn về phía mấy người, giờ phút này mấy người đều đang lộ vẻ mặt lo lắng nhìn hắn
Thác Cổ Nguyên nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi làm sao vậy?
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Vừa nãy ý thức của ta bị cưỡng ép đưa đến một ngàn tỉ năm trước...
Nói xong, hắn kể ngắn gọn chuyện vừa rồi
Nghe được lời Diệp Quan nói, mấy người đều rất khiếp sợ
Vẻ mặt Tiêu Nguyên Khải trở nên nghiêm trọng, nói:
- Nghịch cổ năm tháng... Nơi này là thời đại ngàn tỉ năm trước... trời ạ!
Diệp Quan cau mày nhìn về phía bức tượng, hắn khiếp sợ vì thời đại ngàn tỉ năm trước lại có nhiều cường giả như vậy...
Còn nữa, con đường kia là Thiên Lộ sao?
Hắn tới nơi này, còn chưa đi qua Thiên Lộ, bởi vậy cũng không dám xác định
Mạc Tinh Thần đột nhiên nói:
- Đại ca, lão đầu kia có cho ngươi tiền không?
Diệp Quan: "..."
Mạc Tinh Hà vội vàng nói:
- Đại ca chỉ là ý thức xuyên không đến thời đại trước kia, không phải thân thể...
Nói xong, gã nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan cười khổ:
- Không có gì hết, chỉ nói với ta một câu khó hiểu
Thác Cổ Nguyên cười nói:
- Diệp huynh, lai lịch của Thần Lăng cấm địa này đến nay vẫn chưa có người nào có thể biết, ngươi có thể nói những gì vừa mới thấy được cho Tiên Bảo Các nghe, có lẽ có thể đổi được một khoản tiền lớn
Diệp Quan nói:
- Ta cũng không có hứng thú, nếu các ngươi có hứng thú, đến lúc đó có thể đi thử một chút
Thác Cổ Nguyên do dự một chút, sau đó nói:
- Đây là cơ duyên của ngươi, chúng ta đi nói, không quá thích hợp...
Diệp Quan biết, mấy người bọn hắn đều khá nghèo, vì vậy cười nói:
- Các ngươi cứ nói, đến lúc đó chia cho ta một chút Tổ Linh Tinh là được
- Được!
Thác Cổ Nguyên vội vàng đồng ý, mấy người đều trở nên vui vẻ
Sau khi rời khỏi đại điện, ở dưới sự dẫn dắt của Diệp Quan, mấy người đi về phía sâu bên trong. Không bao lâu sau, Diệp Quan đã thấy tòa Huyết Bia mà hắn từng thấy. Mà giờ khắc này, trước Huyết Bia còn có ba nhóm người đang đứng, bên trái là nam tử tóc trắng mà Diệp Quan nhìn thấy lúc trước. Nam tử tóc trắng mặc một bộ hắc bào, vô cùng lạnh lùng, phía sau nam tử còn có mấy nam tử trẻ tuổi
Mà bên phải cách nam tử tóc trắng không xa, nơi đó có một thiếu niên đang đứng. Thiếu niên mặc một bộ áo vải thô, chân đeo xích sắt, đi chân trần, không có tóc, đầu phát sáng
Ở phía sau Huyết Bia cách đó không xa, nơi đó có một thiếu niên mặc đạo bào, phía sau đeo một thanh phất trần, thoạt nhìn có chút lão luyện
Thác Cổ Nguyên nhìn thấy thiếu niên mặc đạo bào kia và thiếu niên đầu trọc, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng:
- Bổn Vô Tông... Khổ Môn...
Nghe được Thác Cổ Nguyên nói, thiếu niên đầu trọc Khổ Môn kia quay đầu nhìn y một cái, sau đó chắp tay trước ngực hơi hành lễ, xem như chào hỏi
Bạn cần đăng nhập để bình luận