Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2237: Chuyện Xưa

CHƯƠNG 2237
CHUYỆN XƯA
Nam tử áo đen đột nhiên móc ra hai củ khoai tây từ trong bếp lò, hắn đem một khỏa đã nướng chín khoai tây vứt xuống trước mặt Diệp Quan:
- Nếm thử đi
Diệp Quan cũng không khách khí, trực tiếp lột vỏ, sau đó bắt đầu ăn
Nam tử áo đen hỏi:
- Nướng như thế nào?
Diệp Quan gật đầu:
- Cũng được
Nam tử áo đen đang muốn nói chuyện, chỉ nghe Diệp Quan lại nói:
- Lần sau đừng nướng
Nam tử áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quan, sau một lúc lâu, gã đột nhiên phá lên cười:
- Qua nhiều năm như vậy, ngươi là người thứ hai dám nói chuyện với ta như vậy
Diệp Quan nói:
- Tiền bối có việc gì cứ nói thẳng
Nam tử áo đen cắn khoai tây một miếng, sau đó nói:
- Nguyện ý nghe một câu chuyện xưa không??
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Nam tử áo đen nhai hai lần, sau đó nói:
- Cực kỳ lâu trước kia, có một thiếu niên, vốn là thiên chi kiêu tử, có được một đạo tiên phách Thiên Đạo hiếm thấy, y mười hai tuổi liền gia nhập một tông môn mạnh nhất nơi đó lúc ấy, sư phó tông môn đãi với y cực tốt, xem y như là hi vọng tương lai của tông môn, mà vào lúc y mười ba tuổi, hết thảy đều đột nhiên biến mất. Ngày đó, sư phụ y đưa y đến một chỗ mật thất, sau đó mạnh mẽ rút ra đạo tiên phách Thiên Đạo kia của y…
Nói đến đây, gã đột nhiên nở nụ cười:
- Mãi đến một khắc này, y mới hiểu được sư phụ hắn sở dĩ đối tốt với y, là bởi vì mong muốn đạo tiên phách Thiên Đạo kia của y
Diệp Quan nhìn thoáng qua nam tử áo đen, sau đó nói:
- Sau đó thì sao??
Nam tử áo đen cắn khoai tây một lần nữa, tiếp tục nói:
- Sư phó thiếu niên đánh giá thấp uy lực của đạo tiên phách Thiên Đạo kia, bị cắn trả tại chỗ, mà thiếu niên thì thừa cơ chạy trốn, thế nhưng, sau khi thiếu một phách, thiên phú tu luyện của thiếu niên trực tiếp tan biến, tu vi cũng biến mất theo, càng trí mạng là, bởi vì thiếu khuyết một phách, thiếu niên cả ngày trở nên ngơ ngơ ngác ngác, tựa như một đứa ngốc, tông môn kia chỉ có thể gửi thiếu niên trở về thôn làng cũ…
Nói đến đây, gã nhặt một cành cây ném vào trong bếp lò, tiếp tục nói:
- Sau khi trở về thôn, thiếu niên triệt để biến thành một đứa ngốc, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, thậm chí còn không thể tự chăm sóc cho bản thân mình… may mắn, thiếu niên có một vị tỷ tỷ, tỷ tỷ lớn hơn so với thiếu niên vài tuổi, có vị tỷ tỷ kia chăm sóc, nên cuộc sống của thiếu niên vẫn ổn, nhưng…
Nói đến đây, gã đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi có biết bản chất con người xấu xa như bực nào không?
Diệp Quan yên lặng
Nam tử áo đen tiếp tục nói:
- Thiếu niên vốn là thiên chi kiêu tử, đột nhiên biến thành kẻ ngốc, sau khi trở lại thôn, những người trong thôn kia liền rất vui vẻ. Chế giễu, cười nhạo… rất nhiều người chính là như vậy, ghét ngươi, cười nhạo ngươi, khinh ngươi yếu… ngay từ đầu còn không sao, nhưng dần dần, bọn hắn phát hiện ra thiếu niên kia xác thực đã si ngốc, hơn nữa là phế nhân từ đầu đến đuôi, thế là, bọn hắn bắt đầu đánh chủ ý lên nhà và ruộng vườn của hai tỷ đệ, hai người tỷ đệ đều còn nhỏ tuổi nhỏ, làm sao đấu được với những người kia?? Không bao lâu, nhà và ruộng vườn mà hai tỷ đệ dựa vào để sinh tồn đều bị người trong thôn đoạt đi…
Nói đến đây, gã đột nhiên hung hăng cắn khoai tây trong tay, sau đó tiếp tục nói:
- Hai tỷ đệ không có nhà và ruộng vườn, làm thế nào sinh tồn? Tăng thêm đệ đệ lại mất đi một phách, mỗi ngày đều là ngơ ngơ ngác ngác… còn nhớ đêm đầu tiên, hai tỷ đệ ngủ ngoài đồng, trời tối đen như mực, tỷ tỷ ôm đệ đệ, sợ hãi toàn thân run rẩy…
Ở một bên, Diệp Quan lẳng lặng nghe, không nói gì
Nam tử áo đen tiếp tục nói:
- Không có nhà, còn có thể ngủ ở đồng hoang, nhưng không có cơm ăn, làm sao sống nổi? Hai tỷ đệ sau khi đói khát hai ngày, tại ngày thứ ba, tỷ tỷ dùng dây thừng cột đệ đệ vào trên một thân cây, sau đó một mình tiến vào thôn… lúc trời sắp tối, tỷ tỷ trở về, nàng mang theo đồ ăn…
Nói đến đây, gã chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Kể từ đó, tỷ tỷ ngày nào cũng ra ngoài, khi về sẽ mang theo một ít đồ ăn, hơn nữa, thỉnh thoảng còn sẽ có nam nhân chủ động mang theo đồ ăn đến tìm tỷ tỷ… cứ như vậy, sau hơn nửa năm, thiếu niên dần tỉnh táo trở lại, sau này, thiếu niên giống như biết một ít chuyện, y tâm cao khí ngạo làm sao có thể chịu đựng được điều mà y cho là 'dơ bẩn'? Lần đó, thiếu niên tát tỷ tỷ một phát, còn mắng nàng đê tiện…
Đột nhiên, nam tử áo đen khẽ cúi đầu, không nói gì nữa
Diệp Quan im lặng không nói
Một lát sau, nam tử áo đen tiếp tục nói:
- Một ngày nọ, tỷ tỷ chết. Chết dưới tay những người nữ nhân trong thôn đó, họ mắng mỏ, đánh đập nàng, đánh nàng đến chết…
Bạn cần đăng nhập để bình luận