Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3856: Mật Phật

Diệp Quan quay đầu nhìn về phía nam tử áo bào đen bị chữ 'vạn' in lên trên người kia, vào giờ phút này, nam tử áo bào đen kia đã bị trấn áp nằm sấp trên mặt đất, không nhúc nhích, triệt để yên lặng
Diệp Quan nhìn về phía toà phật tượng kia, phật tượng vào giờ phút này dần dần khôi phục lại bình tĩnh, hai mắt nó vẫn là mở to, bên trong ẩn chứa phật quang, khí tức của nó vẫn như cũ trang nghiêm, thần thánh không thể xâm phạm
Mật Phật?
Diệp Quan có chút hiếu kỳ, rõ ràng, toà phật tượng này không phải tới từ vùng vũ trụ này
lúc này, chủ nhân Đại Đạo bút cùng với Cơ Chiến ngừng lại, bọn hắn hiện tại là ai cũng không làm gì được người nào, vẻ mặt của 'Cơ Chiến' vô cùng âm trầm khó coi
chủ nhân Đại Đạo bút không có tiếp tục nhục nhã Cơ Chiến, mà là quay đầu nhìn về phía toà phật tượng cách đó không xa kia, ánh mắt của phật tượng vào giờ phút này cũng là rơi vào trên thân chủ nhân Đại Đạo bút, phật tượng mở miệng:
- Chủ nhân Đại Đạo bút... ngươi làm sao lại lưu lạc đến tận đây? ?
Chủ nhân Đại Đạo bút mặt không biểu tình:
- Ta tự phong tu vi, tới đây học hỏi kinh nghiệm
phật tượng nói:
- Thì ra là thế... nhưng... tu vi của ngươi giống như là bị người khác phong ấn
vẻ mặt của chủ nhân Đại Đạo bút lập tức liền đen lại:
- Mật Phật, ngươi làm sao lại ở đây? ?
Tôn Mật Phật trước mắt này tự nhiên không phải bản thể, mà là một tôn phân thân pho tượng, nhưng lại có lực lượng phật pháp vô biên
Mật Phật nói:
- Ta lưu phật thân này ở đây, là vì trấn áp kẻ này...
- Mật Phật!
'Cơ Chiến' đột nhiên gằn giọng nói:
- Ngươi đã ép ta tám ngàn vạn năm, chẳng lẽ còn chưa đủ à?
Mật Phật nhìn về phía 'Cơ Chiến' :
- Hận ý chưa tiêu, lệ khí chưa trừ, tự nhiên không thể thả ngươi ra, bằng không, lại sẽ hoạ hại thế gian
'Cơ Chiến' gằn giọng nói:
- Ngươi phong ấn ta tám vạn năm, còn muốn ta không có hận, không có lệ khí... thật sự là hài hước, hài hước! !
Mật Phật bình tĩnh nói:
- Cổ Bàn, có quả hôm nay, liền có nhân ngày khác, bây giờ rơi vào tình trạng như thế, đều là ngươi gieo gió gặt bão, không thể trách người bên ngoài
Cổ Bàn gắt gao nhìn chằm chằm Mật Phật, trong mắt tràn đầy oán độc:
- Ta nếu như có ngày lại thấy ánh mặt trời, tất sát tận người Mật Tông các ngươi!
Mật Phật không để ý tới 'Cơ Chiến', mà là nhìn về phía chủ nhân Đại Đạo bút một bên:
- Ngươi tới đây thế nhưng là vì di chỉ Cổ Thần Quốc? ?
Chủ nhân Đại Đạo bút nhíu mày:
- Di chỉ Cổ Thần Quốc?
Mật Phật hơi kinh ngạc:
- Ngươi không biết?
Chủ nhân Đại Đạo bút lắc đầu
Mật Phật hơi nghi hoặc một chút
chủ nhân Đại Đạo bút:
- Di chỉ Cổ Thần Quốc ở cái địa phương này?
Mật Phật sau khi yên lặng một lát, nói:
- Đạo huynh, dạng này thì như thế nào, ta đưa các ngươi đến di chỉ Cổ Thần Quốc, để báo đáp lại, ngươi lấy cho ta một món phật vật là được...
Chủ nhân Đại Đạo bút vội vàng nói:
- Đưa một mình ta đi là được, ta cùng với tên khốn kiếp bên cạnh này không quen
di chỉ Cổ Thần Quốc!
Nghe được Mật Phật, chủ nhân Đại Đạo bút thật sự là có chút ngoài ý muốn, bởi vì y không nghĩ tới, di chỉ Cổ Thần Quốc này vậy mà ở cái địa phương này
đây quả thực là một niềm vui ngoài ý muốn!
Phải biết, y lúc trước thế nhưng cũng đã từng đi tìm kiếm di chỉ Cổ Thần Quốc, nhưng cũng không có tìm được
nghe được chủ nhân Đại Đạo bút, Mật Phật nhìn về phía Diệp Quan, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cũng là có duyên, vậy liền cùng nhau đưa đi!
Diệp Quan ôm quyền:
- Đa tạ
vẻ mặt của chủ nhân Đại Đạo bút lập tức đen lại
Mật Phật nói:
- Đạo huynh, Cổ Thần Quốc mặc dù đã hủy diệt, nhưng cái chỗ kia vẫn như cũ hung hiểm vạn phần, với trạng thái của ngươi bây giờ... nếu như đi, phải vạn phần cẩn thận
chủ nhân Đại Đạo bút nói:
- Yên tâm, chỉ cần ta không muốn chết, liền nhất định sẽ không chết
Diệp Quan nhìn thoáng qua chủ nhân Đại Đạo bút, không nói gì
Mật Phật khẽ gật đầu, chắp tay trước ngực, trong chốc lát, Diệp Quan cùng với chủ nhân Đại Đạo bút trực tiếp tan biến ở tại chỗ, cùng nhau tan biến, còn có Cổ Bàn kia, dĩ nhiên, cũng không phải là bản thể
sau khi đám người Diệp Quan đi, Mật Phật nói khẽ:
- Hi vọng hai người này xuất hiện, có thể nghịch chuyển nhân quả mệnh số của ngươi...
Dứt lời, Mật Phật chậm rãi nhắm hai mắt lại, phật quang tán đi, lại khôi phục thành tượng đá, thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch
không biết qua bao lâu, Diệp Quan đột nhiên mở hai mắt ra, hắn nhìn bốn phía, vào giờ phút này, hắn đã ở bên trong một mảnh hoang nguyên
thiên địa một mảnh tối tăm, vô cùng đè nén
cách hắn không xa, chính là chủ nhân Đại Đạo bút cùng với Cổ Bàn
Cổ Bàn hiển nhiên là có chút mờ mịt, rõ ràng, gã không nghĩ tới vị Mật Phật kia cũng truyền tống gã tới
Bạn cần đăng nhập để bình luận