Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2889: Chế Giễu

CHƯƠNG 2889
CHẾ GIỄU
Diệp Quan nhìn thoáng qua Chúc Hạnh Nhiễm, hơi có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới, nữ tử trầm mặc ít nói này lại có thể nghĩ sâu sắc đến vậy
đây là một nữ nhân có trái tim cực kỳ cao ngạo
chẳng qua khiến cho hắn hơi nghi hoặc một chút chính là, quan hệ giữa nàng và cha mẹ dường như không được tốt lắm
Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì thêm, tiếp tục đi đường
cứ thế, khi trời sắp tối, hai người đi tới một ngọn núi, Chúc Hạnh Nhiễm không tiếp tục đi mà là đi đến bên cạnh một gốc cây, nàng đào ra một cái túi dưới gốc cây, bên trong túi là một chiếc lều đơn giản, nàng rất nhuần nhuyễn dựng lều
mà Diệp Quan lại có chút xấu hổ, hắn là cái gì cũng không có
Chúc Hạnh Nhiễm lần này không cho hắn vào lều, bởi vì lều tương đối nhỏ, chỉ có thể chứa một người
nhưng nàng vẫn lấy ra hai sợi dây ném cho Diệp Quan
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút
Chúc Hạnh Nhiễm chỉ vào hai cái cây cách đó không xa:
- Cột ở phía trên, ngủ ở phía trên
nói xong, nàng kéo lều xuống, không nói gì nữa
Diệp Quan nhìn hai sợi dây trong tay, lắc đầu cười một tiếng, một lát sau, hắn cột chắc dây thừng rồi leo lên, tự nhiên là không có thoải mái bằng nằm trên giường, nhưng vẫn có thể nằm được
thế giới này không có ánh trăng, khi trời tối, ngươi thậm chí không thể nhìn thấy năm ngón tay
Diệp Quan chắp hai tay sau ót, hắn quay đầu nhìn về phía căn lều:
- Chúc cô nương, ngươi có thể nói một chút về mảnh Di Khí Đại Lục này không?
Trong lều, Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì
Diệp Quan có chút bất đắc dĩ
đêm khuya
Diệp Quan đang trong ngủ say dường như cảm nhận được cái gì, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, lúc này bên tai truyền đến thanh âm của Chúc Hạnh Nhiễm:
- Đi theo ta
Diệp Quan vội vàng nhảy xuống dây thừng, hắn vừa muốn nói chuyện, Chúc Hạnh Nhiễm đã đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu cho hắn im lặng
Chúc Hạnh Nhiễm nằm cạnh một gốc cây, hai mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm nơi xa
Diệp Quan cũng nhìn chằm chằm nơi xa, nhưng trời tối đen như mực, hắn không nhìn thấy gì
vào giờ khắc này, Diệp Quan cảm thấy mình sau khi mất đi tu vi, chẳng khác gì phế vật
không đúng, phải nói là cô cô váy trắng phong ấn quá triệt để, khiến cho hắn hiện tại chẳng khác gì phế vật
đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng
Chúc Hạnh Nhiễm híp hai mắt lại, tay phải lặng lẽ chạm vào thanh kiếm bên hông
đúng lúc này, tiếng bước chân nơi xa đột nhiên tăng tốc
Diệp Quan cau mày
Chúc Hạnh Nhiễm đột nhiên lao ra, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang sáng lên trong đêm tối!
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương
mà lúc này, Chúc Hạnh Nhiễm đã trở lại bên cạnh Diệp Quan:
- Đi thôi
nói xong, nàng trực tiếp chạy về phía xa
Diệp Quan vội vàng đi theo
mà trong khoảnh khắc, ở sau lưng hai người, truyền đến vô số tiếng bước chân
nghe được những tiếng bước chân kia, vẻ mặt của Diệp Quan lập tức liền trầm xuống, đó rốt cuộc là cái gì?
Diệp Quan đi theo Chúc Hạnh Nhiễm chạy như điên, cứ như vậy, hai người chạy hết tốc lực gần một canh giờ, sau khi trốn xuống ngọn núi kia, Chúc Hạnh Nhiễm mới dừng lại
lúc này, trời đã tảng sáng
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút nói:
- Chúc cô nương, những người vừa rồi kia là?
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Cướp
Diệp Quan cau mày:
- Cướp?
Chúc Hạnh Nhiễm không có giải thích gì nữa, tiếp tục đi đường
Diệp Quan im lặng, lập tức vội vàng đi theo
hai người đi dọc theo một lối nhỏ, suốt đường đi Chúc Hạnh Nhiễm không nói thêm lời nào nữa
Diệp Quan nhìn thoáng qua bảo kiếm trong tay Chúc Hạnh Nhiễm, chủ động tìm chủ đề:
- Ngươi là Kiếm Tu sao?
Chúc Hạnh Nhiễm quay đầu nhìn hắn một cái:
- Ngươi nói nhiều quá
Diệp Quan: "…"
Chúc Hạnh Nhiễm tự mình bước đi, cũng không nói thêm gì nữa
mười ngày sau, hai người từ một con đường nhỏ đi vào một con đường lớn, mà bây giờ, người cũng nhiều hơn, dọc theo con đường này, nàng cơ bản không nói lời nào, nhưng mỗi lần nàng ăn cái gì cũng đều sẽ cho Diệp Quan một chút
lúc này, một chiếc xe ngựa đột nhiên lao tới từ phía sau hai người
Diệp Quan cùng với Chúc Hạnh Nhiễm đi đến bên lề đường, chiếc xe ngựa kia lao vút qua, nhưng rất nhanh lại dừng lại
Chúc Hạnh Nhiễm cau mày
lúc này, tấm màn xe ngựa cách đó không xa đột nhiên kéo ra, một nữ tử nhoài người ra, khuôn mặt tròn trịa, trang điểm đậm
nữ tử nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, cười nói:
- Hoá ra là Hạnh Nhiễm! Sao thế, ngươi là đi bộ tới đây? Sao ngươi không nói cha mẹ ngươi mua cho ngươi một chiếc xe ngựa?
Chúc Hạnh Nhiễm không để ý nữ tử, trực tiếp đi về phía nơi xa
- Ai nha!
Nữ tử hơi mập đột nhiên vỗ trán một cái:
- Ta làm sao lại quên mất, cả nhà Chúc Hạnh Nhiễm ngươi đều là dân chạy nạn, ngày cả cơm cũng không có mà ăn, làm sao có thể mua được xe ngựa chứ? Ai nha, thật sự xin lỗi
Bạn cần đăng nhập để bình luận