Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4216: kỷ nguyên Bách Tộc

Đồng tử Diệp Quan bỗng co rụt lại, ngay khi hắn muốn thi triển tuyệt kỹ 'Quan Huyền' của mình, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại. Bên phải cách đó không xa, Vô Biên Chủ đang chậm rãi đi tới, y đi trong lôi kiếp thiêu đốt, bình tĩnh không vội, quanh người y bao phủ một lồng ánh sáng lôi điện, những lôi diễm màu đen xung quanh căn bản không cách nào tới gần y.
Diệp Quan: "..."
Vô Biên Chủ cười nói:
- Ngươi thật dũng mãnh
Mặt Diệp Quan đen lại, hắn thu hồi thần pháp và kiếm ý của mình. Những lôi kiếp màu đen kia vọt về phía hắn, nhưng khi muốn tới gần hắn lại bị một luồng lực lượng vô hình đẩy ra.
Trên người hắn cũng xuất hiện một lồng ánh sáng lôi điện.
Hiển nhiên, đó là hiệu quả của Tị Lôi Đan của tiểu Linh Nhi.
Mẹ nó!
Diệp Quan có chút đau trứng.
Vô Biên Chủ cười khà khà nói:
- Biết bây giờ tiểu Linh Nhi tên gì không?
Diệp Quan nhìn Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ nói:
- Bây giờ tiểu Linh Nhi tên Đan Tổ
Diệp Quan: "..."
Vô Biên Chủ đang định nói chuyện, đúng lúc này, lồng ánh sáng trên người y đã biến mất. Cảm nhận được cảnh tượng này, Vô Biên Chủ biến sắc:
- CMN, thứ này có thời gian hạn chế...
Diệp Quan đã xông ra ngoài.
Vô Biên Chủ vừa định lao ra, lồng ánh sáng trên người y đã biến mất sạch sẽ...
Sau khi lao ra, Diệp Quan xoay người nhìn lại, một ngọn lửa cũng vọt ra theo, chính là Vô Biên Chủ.
- Chết tiệt! Chết tiệt!
Vô Biên Chủ vừa xông ra vừa chửi.
Diệp Quan phất tay áo lên, một đạo thần pháp bao phủ Vô Biên Chủ, những lôi diễm trên người y lập tức bị thanh trừ từng chút một.
Diệp Quan nói:
- Chúng ta đã tiến vào kỷ nguyên Bách Tộc
Đúng lúc này, một tiếng bước chân đột nhiên vang lên giữa sân.
Diệp Quan và Vô Biên Chủ đều sửng sốt.
Tiếng bước chân!
Vô Biên Chủ và Diệp Quan nhìn khắp bốn phía, nhưng không nhìn thấy gì.
Diệp Quan nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Vô Biên Chủ trầm giọng nói:
- Không đúng, không đúng...
Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, nghe thanh âm, tiếng bước chân kia đã đi tới trước mặt bọn hắn.
Nhưng quỷ dị là, trước mặt bọn hắn không có gì.
Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm trước mặt:
- Mấy ngàn tỷ năm trước...
Diệp Quan nhìn Vô Biên Chủ:
- Ý của ngươi là đối phương không lựa chọn gặp mặt chúng ta ở thời đại này
Vô Biên Chủ nói:
- Không thể, đối phương không thể gặp mặt chúng ta ở cùng một thời đại, nếu chúng ta gặp mặt ở cùng một thời đại, chắc chắn sẽ bị Vô Thượng Ý Chí chú ý tới... Đối phương thông qua phương thức này, muốn nói cho chúng ta biết gì đó, hoặc là muốn chúng ta làm gì đó...
Diệp Quan quan sát trước mặt:
- Nếu là loại thứ nhất, mời đi một bước, nếu là loại thứ hai, mời đi hai bước
Hai tiếng bước chân vang lên.
Đây là muốn bọn hắn làm gì đó.
Diệp Quan lại nói:
- Ngươi muốn để chúng ta đi theo ngươi?
Một tiếng bước chân vang lên.
Diệp Quan và Vô Biên Chủ nhìn nhau, Vô Biên Chủ gật đầu:
- Đi
Diệp Quan nói:
- Xin dẫn đường
Tiếng bước chân kia đi về phía xa.
Diệp Quan và Vô Biên Chủ đi theo. Trên đường đi, Diệp Quan quan sát tường ánh sáng năm tháng xung quanh, nhưng kỳ lạ là không có gì, hoàn toàn trống rỗng, giống như bị người ta xóa đi.
Vô Biên Chủ hút xì gà, ánh mắt không ngừng đánh giá bốn phía, trong mắt cũng lộ vẻ nghiêm trọng.
Đi không biết bao lâu, tiếng bước chân biến mất, Diệp Quan và Vô Biên Chủ nhìn về phía bên phải, vách không gian nơi đó nhộn nhạo như sóng nước.
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó đi vào.
Xuyên qua một mảnh thời không đen kịt, bọn họ đi tới trên một cánh đồng hoang vu. Cánh đồng hoang vu này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, cát vàng chồng chất vô tận, thiên địa một mảnh mênh mông, không có một chút sinh cơ, vô cùng hoang vu.
Diệp Quan và Vô Biên Chủ đi theo bước chân kia, không biết qua bao lâu, trong tầm mắt bọn hắn xuất hiện một bệ đá khổng lồ, bệ đá cao tới vạn trượng, mà trên bệ đá, một tòa đại điện sừng sững, đại điện có tạo hình kỳ dị, như một con mãnh thú, cực kỳ uy nghiêm.
Diệp Quan và Vô Biên Chủ nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc.
Rất nhanh, bọn hắn đi theo tiếng bước chân kia tới trước tòa đại điện kia, khi tiếng bước chân kia đi tới cửa đại điện liền không động nữa.
Diệp Quan đi lên trước, nhẹ nhàng đẩy cửa lớn ra, cửa lớn phủ bụi không biết bao lâu bỗng nhiên mở ra, một cỗ khí tức cổ xưa nhất thời đập vào mặt, mà ở trong đại điện, chỉ có một màn sáng, mà theo bọn hắn đến, trong màn sáng bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Đó là trong một dãy núi vô tận, một tiểu nam hài sáu bảy tuổi đang chạy như điên. Tiểu nam hài mặc một bộ váy da thú, tóc như ổ gà. Nó điên cuồng chạy trong núi rừng rậm rạp, mà phía sau nó là một con mãnh hổ đang đuổi theo.
Ngay khi mãnh hổ muốn đuổi kịp hắn, tiểu nam hài đột nhiên dừng lại, sau đó chân phải đạp mạnh một tảng đá lớn bên phải, cả người nhảy lên
Bạn cần đăng nhập để bình luận