Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1471: Hạo Nhiên Giới

CHƯƠNG 1471
HẠO NHIÊN GIỚI
Lâm Ngốc Mỹ duỗi tay nhỏ ra:
- Đưa mứt quả cho ta
Cẩu Đán vội vàng lắc đầu:
- Ta im miệng
Diệp Quan: "…"
Lâm Ngốc Mỹ trừng mắt liếc Cẩu Đán, sau đó quay người nhìn về phía Diệp Quan:
- Hỏi đi!
Diệp Quan cười nói:
- Nơi này là địa phương nào?
Lâm Ngốc Mỹ xuất ra một cuốn quyển trục, sau đó nhìn Diệp Quan:
- Nếu như ngươi lại nguyện ý cho bảy cây mứt quả, tấm địa đồ này liền là của ngươi, phía trên có những gì ngươi muốn biết
Diệp Quan khẽ gật đầu, xuất ra bảy cây mứt quả đưa cho Lâm Ngốc Mỹ
Lâm Ngốc Mỹ tiếp nhận mứt quả, sau đó đưa địa đồ cho Diệp Quan, Diệp Quan tiếp nhận địa đồ, đang muốn mở ra, lúc này, Lâm Ngốc Mỹ lại lấy ra một phần địa đồ, nói:
- Nếu như ngươi lại cho bảy cây mứt quả, trong này có rất nhiều thứ mà bên trên phần địa đồ kia không có
Diệp Quan trầm mặc
Ngươi đang dụ em bé?
Diệp Quan đột nhiên cảm thấy, tiểu nha đầu này nếu như đi Tiên Bảo Các, khẳng định có tiền đồ rất lớn, đầu óc này, thật dễ dùng
Nhìn thấy Diệp Quan yên lặng, Lâm Ngốc Mỹ trừng mắt nhìn, sau đó nghiêm mặt nói:
- Mua bán tự do, ngươi có khả năng lựa chọn không làm
Diệp Quan cười cười, sau đó lấy ra một cái hộp đưa cho Lâm Ngốc Mỹ, trong hộp, có chừng mấy trăm cây mứt quả
Nhìn thấy một màn này, con mắt của một đám trẻ con sau lưng Lâm Ngốc Mỹ lập tức phát sáng lên, có mấy đứa mặc tã càng là trực tiếp thèm thuồng chảy nước miếng, muốn xông tới
Cẩu Đán cũng là ánh mắt sáng lên, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, nó nhìn thoáng qua Lâm Ngốc Mỹ, muốn nói lại thôi
Lâm Ngốc Mỹ nhìn thoáng qua cái hộp kia, nàng từ trong đó lấy ra bảy cây mứt quả, sau đó đưa quyển trục trong tay cho Diệp Quan
Diệp Quan chỉ chỉ mứt quả trong hộp, cười nói:
- Đều là của ngươi
Lâm Ngốc Mỹ lắc đầu:
- Phần quyển trục này chỉ trị giá bảy cây mứt quả
Nghe vậy, Diệp Quan hơi kinh ngạc
Lâm Ngốc Mỹ đưa mứt quả cho một đám trẻ con sau lưng, chúng nó lập tức cao hứng không thôi, ăn một cây, trong tay còn có một cây, quả thực như là ăn tết vậy
Nhìn thấy Lâm Ngốc Mỹ thật sự không lấy những mứt quả kia, Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó thu hộp vào, mấy đứa trả nhìn thấy một màn này, lập tức có chút không nỡ
Bên trong thế nhưng là còn có thật nhiều mứt quả!
Diệp Quan mở ra hai phần quyển trục Lâm Ngốc Mỹ cho hắn, sau khi xem chốc lát, hắn đối nơi này lập tức có được hiểu rõ đại khái
Hạo Nhiên Giới!
Bên ngoài xưng nơi này là Thần Nhất Động Thiên, nhưng kỳ thật người ở đây xưng hô nơi này là Hạo Nhiên Giới, Hạo Nhiên Giới chia làm hai châu nam bắc, phân biệt là Nam Văn Châu, Bắc Vũ Châu
Văn Châu trọng văn, Bắc Châu thượng võ
Đương nhiên, văn nhân ở Văn Châu này cũng không phải là văn nhân tay trói gà không chặt, văn nhân ở nơi này tu tập chính là hạo nhiên khí. Còn về phần văn nhân ở nơi này đến cùng có bao nhiêu lợi hại, Diệp Quan cũng không rõ ràng, bởi vì bên trong quyển trục của Lâm Ngốc Mỹ không có nói
Ngoại trừ Văn Châu cùng với Bắc Châu, bên trong Hạo Nhiên Giới này còn có một số động thiên cùng với phúc địa không biết
Bên trong quyển trục cũng không có viết nhiều, có thể là bởi vì cũng không biết
Diệp Quan thu hồi quyển trục, nhìn về phía Lâm Ngốc Mỹ trước mặt, cười nói:
- Ta muốn biết nhiều hơn nữa, vậy thì nên đi tìm ai?
- Phu tử!
Nói chuyện không phải Lâm Ngốc Mỹ, mà là Cẩu Đán một bên
Diệp Quan nhìn về phía Cẩu Đán:
- Phu tử?
Cẩu Đán gật đầu:
- Đúng vậy, phu tử cái gì cũng đều biết, ngươi nếu muốn biết nhiều hơn, chỉ có thể đi tìm phu tử
Diệp Quan cười nói:
- Có thể mang ta đi tìm phu tử không?
Cẩu Đán khẽ lắc đầu:
- Không thể, bởi vì phu tử đi ra cửa, vẫn chưa về
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Vậy sao!
Lâm Ngốc Mỹ đột nhiên hỏi:
- Ngươi có cần một chỗ ở hay không?
Diệp Quan nhìn về phía Lâm Ngốc Mỹ, Lâm Ngốc Mỹ duỗi ra một ngón tay:
- Ở một ngày, bảy cây mứt quả
Diệp Quan cười nói:
- Được
Lâm Ngốc Mỹ hơi hơi nhấc khóe miệng lên:
- Đi, ta dẫn ngươi đi
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Diệp Quan đi theo Lâm Ngốc Mỹ đi vào tiểu trấn, tiểu trấn tên là Hạo Nhiên Trấn, thôn trấn không phải đặc biệt lớn, phòng ở đều là tảng đá xếp thành, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng tẩy lễ, đã hoàn toàn nhìn không ra diện mạo ban đầu
Lâm Ngốc Mỹ ở chỗ này rõ ràng rất hào sảng, bởi vì mỗi khi gặp được một đứa trẻ, đứa trẻ đều sẽ cung kính gọi nàng một tiếng đại tỷ. Không chỉ như thế, người lớn gặp được Lâm Ngốc Mỹ, cũng sẽ mỉm cười chào hỏi
Diệp Quan liếc mắt đánh giá Lâm Ngốc Mỹ, nàng trông chỉ có mười một mười hai tuổi, mặc một chiếc váy bố có nhiều miếng vá trên đó, mặc dù đã sờn rách nhưng rất sạch sẽ
Nhìn Lâm Ngốc Mỹ trước mắt, vẻ mặt của Diệp Quan ngưng trọng, trong lòng là khiếp sợ
Bạn cần đăng nhập để bình luận