Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1139: Chúng Ta Đi Ngủ Đi!

CHƯƠNG 1139
CHÚNG TA ĐI NGỦ ĐI!
Diệp Quan mang theo hai nữ rời đi
chủ nhân Đại Đạo bút nhìn ba người rời đi phía xa, trong mắt có một vệt lo lắng
cục diện bây giờ này, thật sự chính là càng ngày càng không xong
Đúng lúc này, một vị hòa thượng mập đột nhiên đi tới, chỉ chủ nhân Đại Đạo bút nổi giận mắng:
- Ngươi lại lười biếng, ngươi có còn muốn ăn cơm hay không?
chủ nhân Đại Đạo bút nhìn thoáng qua hòa thượng mập, sau đó chỉ vào sư tử đá nặng ngàn cân trước mặt:
- Ngươi nhìn cái này!
Nói xong, y đập một bàn tay vào sư tử đá!
Oanh!
Sư tử đá nặng ngàn cân lập tức hóa thành bột mịn!
Nhìn thấy một màn này, vị hòa thượng mập kia trực tiếp ngồi liệt ở tại chỗ:
- Mẹ nó…
chủ nhân Đại Đạo bút lại đi đến trước mặt một con sư tử đá khác, sau đó vỗ một bàn tay xuống
Oanh!
Sư tử đá trực tiếp hóa thành bột mịn!
chủ nhân Đại Đạo bút quay người nhìn về phía hòa thượng mập sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ kia:
- Ta không muốn ăn cơm, ngươi đánh ta đi!
Hòa thượng mập:
"…"

Diệp Quan dẫn Từ Nhu cùng với Từ Thụ đi tới gian phòng của Từ Chân, vào lúc đi tới gian phòng, trong lòng ba người đều là bỗng dưng bay lên một tia chua xót
Đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên chậm rãi đi đến trước bàn sách kia, trên bàn sách, trưng bày một phong thư cùng với một quyển sách
Diệp Quan nhìn thoáng qua quyển sách kia, đây là quyển cuối cùng Từ Chân viết
Đã hoàn thành!
Diệp Quan thu hồi sách, sau đó nhìn về phía phong thư, hắn do dự một chút, sau đó cầm phong thư mở ra:
- Hì hì…ta liền biết, các ngươi khẳng định sẽ trở về nơi này…vốn muốn nói rất nhiều rất nhiều, nhưng luôn cảm thấy như thế quá mức lập dị…vậy liền nói một câu: Tiểu gia hỏa, rất muốn lại uống say một lần cùng với ngươi, rất muốn lại đi một lần Miêu trại cùng với ngươi…rất muốn lại mặc một lần miêu phục xinh đẹp kia…giúp ta chiếu cố tốt ba người các nàng…cũng chiếu cố tốt chính mình…ta đi đây…
Ta đi đây!
Đọc đến đây, hốc mắt của Diệp Quan đột nhiên đỏ lên, sương mù bốc lên
Ở bên cạnh hắn, Từ Nhu nắm chặt tay Từ Thụ, trên khuôn mặt lặng lẽ rơi nước mắt
Sau một lúc lâu, Diệp Quan nhẹ nhàng nhét lá thư lại vào phong thư rồi cất đi, hắn quay lại nhìn hai người phụ nữ trước mặt, chân thành nói:
- Nàng sẽ không sao đâu
Từ Thụ khẽ gật đầu
Từ Nhu cúi đầu, không nói gì
Diệp Quan kéo tay Từ Nhu, chân thành nói:
- Tin tưởng ta!
Từ Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, nước mắt trong mắt không ngừng chảy xuống
Diệp Quan nhẹ nhàng lau nước mắt cho Từ Nhu, lại nói:
- Nếu nỗ lực của ta cuối cùng không có tác dụng, ta liền nằm ngửa, làm Kháo Sơn Hoàng…Chỉ cần nàng không có chuyện gì, ta nguyện ý đi làm Kháo Sơn Hoàng
nước mắt trong mắt Từ Nhu càng nhiều
Diệp Quan mỉm cười:
- Khóc cái gì?
Từ Nhu lắc đầu, không nói gì
Diệp Quan cười nói:
- Chúng ta đi ngủ đi!
vẻ mặt của hai nữ lập tức đỏ lên
Diệp Quan lôi kéo hai nữ nằm xuống trên giường, hắn tự nhiên là nằm ở giữa, không thể không nói, loại cảm giác này xác thực hết sức dễ chịu
Người bình thường không thể hiểu được!
Từ Nhu có chút không thích ứng, định đứng dậy, nhưng lại bị Diệp Quan ngăn lại:
- Nằm đi!
Từ Nhu nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói gì
Diệp Quan nói:
- Ta không làm loạn!
Từ Nhu do dự một chút, sau đó nằm ở bên người hắn, chẳng qua, vẫn là cách một chút khoảng cách
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Ngày mai các ngươi đi đến Vĩnh Dạ Đế Quốc với ta không?
Từ Nhu lắc đầu:
- Không!
Diệp Quan nhìn về phía Từ Nhu, Từ Nhu nói khẽ:
- Chúng ta phải trở về Chân Vũ Trụ, chuẩn bị kỹ càng nghênh chiến những cường giả Tuế Nguyệt trường hà đó
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Chân Vũ Trụ, xác thực cần các ngươi trở lại hỗ trợ chủ trì toàn cục!
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhìn về phía Từ Thụ:
- Tiểu Thụ…
Từ Thụ mỉm cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và đứa trẻ
Bàn tay của Diệp Quan đột nhiên đặt lên trên bụng Từ Thụ, mặt Từ Thụ lập tức hơi đỏ lên, nhưng không có ngăn cản
Nàng không phải người nhút nhát e lệ, người cũng đã là của hắn rồi, sờ một chút lại có sao chứ?
Diệp Quan vuốt nhẹ bụng dưới của Từ Thụ, sau đó cười nói:
- Kỳ thật, ta chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ làm cha sớm như vậy
Từ Thụ nhìn Diệp Quan:
- Như vậy có thích không?
Diệp Quan gật đầu:
- Ưa thích
Từ Thụ mỉm cười, lúc này, nàng đột nhiên trừng mắt liếc Diệp Quan, bởi vì tay của Diệp Quan bắt đầu… di động xuống
Thấy Diệp Quan không có ý dừng lại, mặt của Từ Thụ lập tức đỏ không thôi
Lúc này, Từ Nhu đột nhiên nói:
- Các ngươi làm đi! Ta đi phòng khác!
Nói xong, nàng liền muốn đứng dậy
Từ Thụ trừng mắt liếc Diệp Quan, sau đó vội vàng nháy mắt với hắn
Diệp Quan giữ chặt Từ Nhu, thần sắc của Từ Nhu bình tĩnh như nước, không nói gì
Bạn cần đăng nhập để bình luận