Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 516: Sợ Cái Gì?

CHƯƠNG 516
SỢ CÁI GÌ?
Thiếu niên áo trắng đột nhiên dùng hai tay kết ấn, đọc thầm chú ngữ, đột nhiên, bên trong cờ xí vạn trượng kia bộc phát ra từng cỗ khí tức tà ác kinh khủng!
Thời không bên trong phương viên mấy vạn trượng trực tiếp rung động tại thời khắc này, cực kỳ doạ người.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của đám người Tào Bạch sau lưng Diệp Kình lập tức trở nên ngưng trọng. Diệp Kình nhìn cây cờ xí vạn trượng kia, hai tay của y đột nhiên mở ra, trong chốc lát, giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện vô số lôi điện, những lôi điện này tụ về phía y, cùng lúc đó, ở trong lòng đất phía duói, một cột sáng màu vàng đất phóng lên tận trời, trực tiếp chui vào trong cơ thể Diệp Kình!
Oanh!
Lực lượng đại địa!
Cùng lúc đó, ở giữa bốn phía thiên địa, từng cỗ lực lượng ngũ hành không ngừng tụ về phía Diệp Kình!
Tại thời khắc này, khí tức của Diệp Kình tăng vọt trong nháy mắt!
Mà đúng lúc này, thiếu niên áo trắng kia đột nhiên mở hai mắt ra, trong hai mắt y, một mảnh đỏ máu, y đột nhiên phẫn nộ chỉ Diệp Kình: "Giết!"
Oanh!
Thanh âm rơi xuống, cây cờ xí kia kịch liệt run lên, đột nhiên, vô số ác quỷ lệ hồn đột nhiên vọt ra từ bên trong cây cờ xí này, trong nháy mắt, thiên địa trực tiếp tối sầm, tựa như địa ngục, ác quỷ lệ hồn hoành hành.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của đám người Tào Bạch trở nên ngưng trọng!
Mà lúc này, Diệp Kình đột nhiên giậm chân phải.
Ầm!
Chỗ giẫm xuống, thời không trực tiếp vỡ nát!
Bản thân Diệp Kình thì trực tiếp hóa thành một tia sét bắn mạnh mà ra!
Cứng đối cứng!
Oanh!
Trong nháy mắt, Diệp Kình mang theo vô số lực lượng pháp tắc mạnh mẽ bao phủ mà qua từ giữa sân, va về phía vô số ác quỷ lệ hồn kia.
Ầm ầm!
Đột nhiên, tinh hà trực tiếp rung động!
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng vang vọng mà lên từ giữa thiên địa!
Lúc này, thiếu niên áo trắng kia đột nhiên gầm thét: "Giết!"
Oanh!
Ở bên trong cờ xí vạn trượng kia, từng đạo huyết quang đột nhiên trào ra, mà ở bên trong những huyết quang này, có vô số Huyết Quỷ.
Mà lúc này, Diệp Kình đột nhiên gầm thét, một quyền đột nhiên đánh về phía trước, trên nắm tay, một đạo lôi quang ngàn trượng trực tiếp trào ra.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, vô số Huyết Quỷ trực tiếp bị đạo lôi quang này đánh nát!
Cùng lúc đó, cây cờ xí vạn trượng kia đột nhiên nứt ra!
Nhìn thấy một màn này, trong mắt thiếu niên áo trắng lóe lên một vệt lệ khí, y đột nhiên hóa thành một tia sáng trắng xông ra ngoài!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc đột nhiên vang dội từ giữa thiên địa, ngay sau đó, từng đạo lôi quang cùng với lực lượng đại địa chấn động ra bốn phía.
Diệp Kình cùng với thiếu niên áo trắng kia đồng thời liên tục lùi lại!
Lần này, hai người đồng thời lùi lại mấy trăm trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Kình mở lòng bàn tay ra, một tia chớp đột nhiên giáng xuống từ trên trời, rơi vào trong lòng bàn tay của y, mà ở dưới chân y, lực lượng đại địa liên tục không ngừng tụ về phía y!
Ở nơi xa, thiếu niên áo trắng kia nhìn chằm chằm Diệp Kình, vào giờ phút này, khóe miệng của y cũng có máu tươi không ngừng tuôn ra.
Thiếu niên áo trắng sau khi yên lặng một lát, quay người rời đi!
Không tiếp tục chiến!
Bởi vì tiếp tục chiến, không có phần thắng!
Y là tới giết Diệp Quan, mà theo y biết, thực lực của Diệp Quan, còn ở phía trên người thiếu niên trước mắt này.
Đã không có phần thắng, vậy liền không chiến!
Rất nhanh, thiếu niên áo trắng tan biến ở cuối chân trời.
Ở nơi xa, khóe miệng của Diệp Kình đột nhiên chậm rãi tràn ra một vệt máu tươi, hơn nữa, càng ngày càng nhiều.
Hôm nay, y đã chiến mười tràng!
Lúc này, một âm thanh già nua vang lên từ trong đầu y: "Gánh vác được chứ?"
Diệp Kình hít vào một hơi thật sâu: "Gánh vác được!"
Thanh âm kia trầm giọng nói: "Đáng giá không?"
Diệp Kình hơi hơi ngẩn người: "Lời này của sư phó là có ý gì?"
Thanh âm kia nói: "Người tới từ Chân Vũ Trụ càng ngày càng mạnh, lại tiếp tục đánh như vậy, ngươi sẽ chết."
Diệp Kình cười cười, không nói gì.
Thanh âm kia lại nói: "Đây không phải là ngươi nên gánh vác!"
Diệp Kình đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: "Sư phó, ta cùng với Diệp Quan ca là huynh đệ, lúc này, hắn cần thời gian, người làm huynh đệ như ta không đứng ra, người nào đứng ra?"
Thanh âm kia thấp giọng thở dài: "Ngươi sẽ chết! Thiên tài yêu nghiệt Chân Vũ Trụ chân chính còn chưa có đến, ngươi…"
Diệp Kình đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nơi đó, thời không nứt ra, lại có thiên tài yêu nghiệt Chân Vũ Trụ đi đến.
Diệp Kình nắm chặt hai quả đấm, nói khẽ: "Trong lòng ta, hắn không phải thiếu chủ Quan Huyền vũ trụ, mà là thế tử Diệp gia chúng ta, là huynh đệ của Diệp Kình ta, nếu ta thật sự chết trận ở chỗ này, ta cũng không hối hận!"
Đúng lúc này, một vị thiếu niên thần linh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Kình ngoài trăm trượng, y nhìn Diệp Kình: "Diệp Quan ở nơi nào!"
Diệp Kình cười to: "Nếu muốn khiêu chiến Diệp Quan ca ta, trước hết phải giết ta mới được! Tới chiến!"
Thanh âm rơi xuống, y lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó trực tiếp xông ra ngoài…..
Không phải chỉ là chết thôi sao?
Diệp Kình ta sợ cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận