Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 714: Trầm Mặc

CHƯƠNG 714
TRẦM MẶC
Nữ tử mặc váy vải thô ráp, đầu tóc bù xù như ổ gà, mặt lấm tấm tro, chỉ nhìn thấy một đôi mắt trong veo, ở trong ngực nàng, trên tay ôm rất nhiều khoai lang, nàng rõ ràng rất đói, cầm một củ khoai lang còn chưa bóc vỏ ra sức gặm
Nhìn thấy người sau lưng không có đuổi theo, nữ tử lập tức thở dài một hơi, sau đó ngồi ở góc đường, ra sức gặm khoai lang, thoạt nhìn, kì thực là vô cùng đói
Diệp Quan chậm rãi đi đến trước mặt nữ tử, nhìn thấy Diệp Quan, nữ tử đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng ôm chặt khoai lang trong ngực mình, trong mắt tràn đầy đề phòng
Diệp Quan nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng đau xót không hiểu, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nói khẽ:
- Ngươi còn nhớ ta không?
Nữ tử sau khi nhìn chằm chằm Diệp Quan một lúc lâu, khẽ lắc đầu
Diệp Quan chậm rãi nắm chặt hai tay lại, lại qua nửa ngày, hắn hỏi:
- Có muốn đi theo ta không?
Nói xong, hắn đưa tay phải ra, tay có chút run
Nữ tử nhìn Diệp Quan, sau một lát, nàng lắc đầu
Diệp Quan yên lặng, sau rất lâu, hắn xuất ra một cái bát lớn, sau đó đưa tới trước mặt nữ tử:
- Cho ngươi thứ này!
Nhìn bát lớn trước mặt, nữ tử hơi hơi cúi đầu, không nói gì
Diệp Quan lại hỏi:
- Theo ta đi, được không?
Nữ tử lại vẫn lắc đầu:
- Không!
Diệp Quan sau khi yên lặng rất lâu, hắn xuất ra một túi trữ vật đưa cho nữ tử:
- Trong này có một ít thức ăn, đều là thứ ngươi thích ăn, ngươi giữ lại từ từ ăn….
Nữ tử cúi đầu, không nói gì
Diệp Quan nói khẽ:
- Ta đi đây!
Nữ tử vẫn không có nói chuyện, chỉ cúi đầu
Thấy nữ tử không nói gì, Diệp Quan lộ ra thần sắc ảm đạm, đứng dậy rời đi
Mà lúc này, nữ tử đột nhiên đứng dậy, Diệp Quan vội vàng dừng bước lại, quay người nhìn lại, mà nữ tử không có nhìn hắn, chỉ ôm cái bát lớn kia đi về phía nơi xa
Diệp Quan sau khi yên lặng một lúc lâu, quay người rời đi
Hai người cứ như vậy đi về phương hướng ngược nhau, người nào cũng không có quay đầu lại
Nữ tử đi về phía nơi xa, đi đi, vài giọt nước mắt rơi, rơi vào đáy bát
Không bao lâu, nàng đi đến trước một ngôi nhà đá, nàng thu hồi bát trong ngực, sau đó tiến vào trong nhà đá, bên trong ngôi nhà đá có bốn chiếc giường gỗ rất đơn giản, bốn chiếc giường gỗ được kê cạnh nhau, ngoài ra, không có gì khác
Nhìn bốn chiếc giường trước mắt, ánh mắt của nữ tử đột nhiên trở nên có chút mờ mịt
Từng màn trong quá khứ, đột nhiên dâng lên trong óc
Lúc đó, thực sự rất vui vẻ!
Lúc này, một nữ tử đột nhiên chậm rãi đi đến, chính là nữ tử thần bí một mực đi theo Diệp Quan
Nữ tử thần bí nói:
- Hắn vẫn là không yên lòng về ngươi, cho nên, để cho ta tới nhìn ngươi một chút!
Nữ tử đi đến ngồi xuống bên cạnh, nàng rất tự nhiên nằm ở trên giường, đầu gối lên cánh tay, không nói gì
Nữ tử thần bí đi đến bên cạnh nữ tử nằm xuống, hỏi:
- Khôi phục trí nhớ từ lúc nào?
Nữ tử nói:
- Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn!
Nữ tử thần bí sửng sốt
Nữ tử khẽ cười nói:
- Ta cũng không ngờ được, vào lần đầu tiên nhìn thấy hắn, từng màn trong quá khứ chính là như thủy triều tràn vào sâu trong tâm trí
Nữ tử thần bí hỏi:
- Vì sao không đi với hắn?
Nữ tử lắc đầu:
- Yêu, đạt được đáp lại, đã đủ
Nữ tử thần bí yên lặng, không phản bác được
Kỳ thật nàng biết, hiện tại ở giữa Bát Oản cùng với Diệp Quan, vấn đề lớn nhất vẫn là Quan Huyền vũ trụ cùng với Chân Vũ Trụ
Vấn đề này từ trước mắt mà nói, là khó giải
Bát Oản đột nhiên nói:
- Ngươi thì sao? Một mực đi theo hắn, có tính toán gì không?
Nữ tử thần bí lãnh đạm nói:
- Làm sao, sợ ta gây bất lợi cho hắn?
Bát Oản lắc đầu:
- Ngươi người này, rất nhiều thời điểm nghĩ còn nhiều hơn so với đại tỷ
Nữ tử thần bí cười cười, không nói gì
Bát Oản lại nói:
- Ngươi đi đi thôi!
Nữ tử thần bí đứng dậy, sau đó nói:
- Ngươi thì sao?
Bát Oản nói khẽ:
- Ta muốn ở lại đây một thời gian!
Nữ tử thần bí khẽ gật đầu, đi ra phía ngoài nhà đá, vào lúc đi tới cửa, nàng đột nhiên nói:
- Ta có một chút tò mò, các ngươi lúc ấy thế mà không có làm biện pháp an toàn nào?
Vừa dứt lời, một cục gạch trực tiếp chạm mặt, nữ tử thần bí thân hình lóe lên, vội vàng né tránh, nàng cười lớn vài tiếng, sau đó hóa thành một luồng hào quang tan biến ở phía xa
Trong nhà đá, Bát Oản cầm cái bát lớn kia, trầm mặc rất lâu

Sau khi Diệp Quan rời khỏi Thạch thôn, lại đợi đã lâu, vào sau khi nữ tử thần bí trở về, hắn liền vội hỏi:
- Sao rồi?
Nữ tử thần bí nói:
- Chớ có lo lắng cho nàng!
Diệp Quan khẽ gật đầu, còn muốn hỏi chút gì đó, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không cần
Bạn cần đăng nhập để bình luận