Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4225: về nhà thôi

Nam tử kêu rên:
- Ta thật sự họ Diệp...
Nam tử mặc huyền bào nhìn nam tử kêu rên trên mặt đất. Hắn đi về phía Từ Chân, nam tử trên mặt đất vội vàng kéo Diệp Quan:
- Anh bạn, đừng đi, nữ nhân này có vấn đề, không phải họ Diệp đánh, họ Diệp cũng đánh...
Diệp Quan liếc nhìn nam tử, sau đó vỗ tay:
- Đánh hay lắm, đánh hay lắm!
Nam tử: "..."
Diệp Quan đi về phía Từ Chân, nhìn nữ tử càng ngày càng gần, ánh mắt Diệp Quan đột nhiên trở nên mơ hồ...
Trong ánh mắt của mọi người, Diệp Quan chậm rãi đi tới trước mặt Từ Chân, mà giờ khắc này, Từ Chân cũng đang nhìn hắn.
Nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng Diệp Quan dâng lên hàng vạn hàng ngàn cảm xúc. Hắn muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng khi nói ra, chỉ có một câu. Hắn cười nói:
- Chân tỷ, đã lâu không gặp!
Từ Chân nhìn Diệp Quan:
- Chúng ta quen nhau à?
Diệp Quan cũng không bất ngờ, bởi vì lúc mới đến, hắn đã biết, hiện tại Từ Chân đã mất trí nhớ, hắn mỉm cười:
- Làm quen lại một lần nữa, ta tên Diệp Quan!
Từ Chân chớp chớp mắt:
- Họ Diệp?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm.
Từ Chân nhìn Diệp Quan:
- Ta đang đợi một người họ Diệp, người kia là ngươi sao?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng vậy.
Từ Chân gật gật đầu:
- Vậy chúng ta về nhà đi.
Nói xong, nàng đặt xe đẩy nhỏ xuống, nắm tay Diệp Quan đi về phía xa.
Nhìn thấy một màn này, nam tử mặc âu phục nằm trên mặt đất cách đó không xa lập tức trợn mắt há hốc mồm:
- Dựa vào cái gì... Con mẹ nó ta cũng họ Diệp!
...
Diệp Quan và Từ Chân đi bên đường, ánh đèn đường hai bên mờ tối, lúc này vào thu, trên đất đầy lá vàng khô vụn, gió nhẹ thổi tới, hơi se lạnh.
Từ Chân đột nhiên nói:
- Ta đã đợi ngươi thật lâu
Diệp Quan nói:
- Thật có lỗi
Từ Chân đưa tay phải vuốt vuốt lọn tóc bạc bị gió thu thổi loạn bên tai, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Trước đây chúng ta có quan hệ gì?
Diệp Quan hơi trầm ngâm, sau đó nói:
- Bằng hữu
Từ Chân cứ như vậy nhìn Diệp Quan:
- Bằng hữu?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm, bằng hữu
Từ Chân gật gật đầu:
- Giữa bằng hữu hình như không thể nắm tay
Nói xong, nàng buông tay Diệp Quan ra.
Diệp Quan lại kéo tay nàng:
- Bạn trai bạn gái
Từ Chân đưa tay bắt lấy một chiếc lá rơi, thờ ơ nói:
- Chỉ là bạn trai bạn gái thôi sao?
Diệp Quan nói:
- Ừm.
Chiếc lá trong tay Từ Chân vỡ vụn, hóa thành tro tàn. Nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, chân thành nói:
- Nhưng ta cảm thấy ngươi là người thân
Diệp Quan run lên, hắn nắm chặt tay Từ Chân, nói khẽ:
- Đương nhiên, chúng ta là người thân
Từ Chân nhoẻn miệng cười, nụ cười này thật sự khiến thiên địa thất sắc.
Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, trong lòng Diệp Quan không có chút lo lắng, chỉ có đau lòng.
Từ Chân lại nói:
- Ở bên ngoài, rất khổ phải không?
Diệp Quan lắc đầu:
- Không khổ, ông nội của ta rất mạnh, cha ta rất mạnh, cô cô của ta rất mạnh... Ta là người có bối cảnh lớn nhất từ trước tới nay, ở bên ngoài, đều là ta bắt nạt người khác, không ai có thể bắt nạt ta
Từ Chân dừng bước, nàng quay đầu nhìn hắn, không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, trong mắt nàng, là thương xót, là đau lòng.
Diệp Quan nắm chặt hai tay nàng, cười nói:
- Chân tỷ, ta hơi đói bụng
Từ Chân nói:
- Đi, về nhà thôi
Nói xong, nàng kéo Diệp Quan đi về phía xa, dưới ánh đèn loang lổ, bóng dáng hai người càng ngày càng xa...
Trở lại chỗ ở của Từ Chân, Từ Chân bước vào bếp, nàng bật bếp gas, đặt nồi đầy nước lên, rồi lấy hai quả cà chua từ tủ lạnh bỏ vào nồi, tiếp theo, nàng cầm một nắm hành lá đã rửa sạch cắt nhỏ bỏ vào nồi.
Mà Diệp Quan thì cứ đứng phía sau nhìn nàng...
Chẳng mấy chốc, nước trong nồi sôi, Từ Chân tắt lửa, dùng muôi vớt hai quả cà chua ra, nàng nhẹ nhàng gỡ vỏ bên ngoài cà chua, rồi đặt lên thớt, cầm dao cắt bắt đầu thái, không bao lâu, cà chua đã bị nàng thái thành hạt lựu, nàng đổ nước trong nồi đi, rồi cho vào một ít dầu, chờ khoảng mười hơi thở, nàng liền đổ cà chua vào xào, xào một lúc, rồi đổ nước sôi vào...
Ngay lúc Diệp Quan tò mò không biết nàng định làm món gì, nàng lấy ra một gói mì gói...
Diệp Quan: "..."
Một lúc sau, một bát mì cà chua nóng hổi được bưng ra trước mặt hắn, phía trên còn có một quả trứng ốp la.
Từ Chân cười nói:
- Ăn đi!
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Hắn ăn rất nhanh, tô mì liền bị hắn ăn sạch sẽ, ngay cả nước mì cũng không bỏ qua, hắn cảm thấy rất ngon... mì ăn liền còn có thể làm như vậy, Chân tỷ thật sự là nhân tài.
Sau khi ăn xong, Từ Chân bưng tô lên đi vào phòng bếp. Sau khi rửa sạch bát đũa, nàng xoay người nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:
- Nghỉ ngơi đi
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Từ Chân nói:
- Ta đi tắm
Bạn cần đăng nhập để bình luận