Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3870: Vô sỉ

chủ nhân Đại Đạo bút mỉm cười nói:
- Không có việc gì, ba người chúng ta đều có một chút bản lãnh ở trên người, nguy hiểm bình thường không làm gì được chúng ta
Nguyên Phiên nghe vậy, lão liếc mắt nhìn ba người, cũng không khuyên nữa, mà là quay đầu nhìn về phía nữ tử một bên:
- Nguyệt Nhi, lấy đồ vật ra
nữ tử quay người chạy vào trong phòng, rất nhanh, nàng lấy ra một bao quần áo, nàng đi tới trước mặt Nguyên Phiên, đưa bao quần áo cho Nguyên Phiên, sau đó vội vàng thối lui ra sau lưng Nguyên Phiên
Nguyên Phiên đưa bao quần áo kia cho chủ nhân Đại Đạo bút:
- Ba vị, lần này đi Khâu Ung Thành lộ trình xa xôi, trong này là một ít thức ăn, ba vị mang trên đường chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào
chủ nhân Đại Đạo bút nhìn thoáng qua bao quần áo kia, cũng không có cự tuyệt, y tiếp nhận bao quần áo, sau đó nói:
- Vậy xin đa tạ rồi
nói xong, ba người quay người rời đi
sau khi đi hai bước, Diệp Quan đột nhiên dừng bước, hắn quay người nhìn về phía Nguyên Phiên, cười nói:
- Thôn trưởng, vừa rồi các ngươi và thôn bên cạnh tranh đoạt nguồn nước? ?
Nguyên Phiên gật đầu:
- Là đất, nước là tới từ thượng du, nước trồng trọt, nước uống, đều cần nguồn nước kia... mà nguồn nước này, vừa vặn ở giữa hai thôn chúng ta, cho nên...
Diệp Quan hiếu kỳ nói:
- Vì sao không tự mình chế tạo giếng?
Nguyên Phiên cười khổ:
- Chúng ta cũng đã thử qua, nhưng địa chất nơi này quá cứng, sau khi đào được mười mấy mét liền không còn đào nổi nữa
Diệp Quan cười nói:
- Vậy ta sẽ đào một cái giếng cho các ngươi
nói xong, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào bên trên đất trống cách đó không xa, hắn đi tới, sau đó bắt kiếm quyết, kiếm quang lóe lên, trực tiếp chui vào mặt đất, nhưng rất nhanh, hắn liền sững sờ ngay tại chỗ, bởi vì hắn phát hiện ra, kiếm quang của hắn vậy mà vỡ nát
không chỉ Diệp Quan, chủ nhân Đại Đạo bút cùng với Cổ Bàn vào giờ phút này cũng là giật mình
chủ nhân Đại Đạo bút đi tới, y cúi người nhìn xuống, rất nhanh, y cau mày:
- Trong lòng đất có phong ấn, phong ấn rất mịt mờ, thậm chí ngay cả ta cũng đều không có phát giác được
Diệp Quan cũng nhìn về phía sâu trong lòng đất, quả nhiên, có phù văn đang mơ hồ lóe lên
Diệp Quan cùng với chủ nhân Đại Đạo bút liếc mắt nhìn nhau, hai người lập tức làm quyết định, ở lại
bọn hắn tới nơi này, mục đích đúng là vì thu hoạch được đồ tốt, bây giờ từ phong ấn nơi này mà nói, rõ ràng là có đồ tốt
Cổ Bàn đột nhiên đề nghị:
- Mạnh mẽ phá? ?
Diệp Quan lắc đầu:
- Không được, lực lượng phong ấn này cực kỳ khủng bố, nếu như ép buộc, lực lượng bùng lên đủ để hủy thôn làng này
chủ nhân Đại Đạo bút khẽ gật đầu:
- Hẳn là có cửa chính, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại đi tìm cửa chính
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Cổ Bàn liếc mắt nhìn hai người, sau đó nói:
- Được
Nguyên Phiên ở một bên mỉm cười nói:
- Ba vị đại nhân, trong nhà của ta có một gian phòng trống, hai bên sát vách còn có hai gian phòng trống, các ngươi...
Chủ nhân Đại Đạo bút nói:
- Thôn trưởng, đa tạ
nói xong, y đi đến phòng cách vách bên trái
Cổ Bàn thì hướng phía bên phải đi đến
Diệp Quan không được chọn, chỉ có thể ở trong nhà trưởng thôn
Nguyên Phiên nói:
- Nguyệt Nhi, mang công tử đi nghỉ ngơi
nữ tử nhỏ giọng nói:
- Công tử, xin mời đi theo ta
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Quấy rầy
Diệp Quan đi theo nữ tử đi tới một gian phòng, nữ tử tiến hành trải giường chiếu cho hắn
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Cô nương, không cần phiền toái như vậy
nữ tử có chút khẩn trương nói:
- Sắp... sắp xong rồi...
Sau khi trải xong, nàng liền vội vàng lui ra ngoài
mà Diệp Quan đi đến bên cửa sổ, đang muốn nghỉ ngơi, nhưng lúc này, nữ tử lại bưng một chậu nước đi đến
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút
nữ tử không dám nhìn hắn, cúi đầu, thấp giọng nói:
- Công tử... rửa... chân...
Diệp Quan cười nói:
- Chúng ta là người tu đạo, không cần rửa chân...
Nữ tử hơi nghi hoặc một chút:
- Tu đạo?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười nói:
- Ngươi để chậu nước xuống đi
nữ tử khẽ gật đầu, bưng chậu nước đi đến trước mặt Diệp Quan đặt xuống, sau đó liền vội vàng đứng lên rời đi
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Nguyệt Nhi cô nương
nữ tử quay người nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan cười nói:
- Cám ơn
Nguyệt Nhi vội vàng nói:
- Không, không có gì...
Nói xong, nàng quay người chạy ra ngoài
Sau khi Nguyệt Nhi đi, Diệp Quan nằm ở trên giường, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì
sáng hôm sau
trời vừa sáng, Cổ Bàn liền đi ra từ trong phòng, sau một khắc, sắc mặt của gã đột nhiên khẽ biến
Diệp Quan cùng với chủ nhân Đại Đạo bút đã không thấy!
Hai con hàng kia căn bản không có muốn chờ đến sáng sớm hôm nay mới đi tìm cửa chính, nửa đêm hôm qua liền đã đi...
Vẻ mặt của Cổ Bàn vô cùng khó coi:
- Lũ vô sỉ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận