Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2918: Đánh Cược

CHƯƠNG 2918
ĐÁNH CƯỢC
có người đột nhiên nói:
- Chiêm Phó, ngươi xác định hai người bọn họ có thể làm?
Nam tử tên là Chiêm Phó nhìn thoáng qua Diệp Quan cùng với Táng Cương:
- Có thể làm
người kia còn muốn nói điều gì, Chiêm Phó nhìn đối phương một cái:
- Bớt nói nhảm, đi thôi
người kia rõ ràng có chút kiêng kị Chiêm Phó, không dám lại nói cái gì
mọi người lên đường đi tới mục tiêu
theo Trần Nhất Thiên tăng thêm phi hạm đào quáng, lúc này tốc độ Di Khí Đại Lục bị phá hư tăng lên kịch liệt, có thể nói, không cần đến nửa tháng, mà chỉ không đến mười ngày, toàn bộ Di Khí Đại Lục liền sẽ triệt để hủy diệt, khi đó, toàn bộ sinh linh đều phải chết
Diệp Quan biết, thời gian lưu lại cho hắn không nhiều, hắn nhất định phải nhanh đến Thiên Giới tìm kiếm Long Đại
mọi người lên đường trong đêm, mà cuối tầm mắt, thỉnh thoảng sẽ bắn ra một đạo hỏa diễm bay thẳng thương khung, chiếu rọi chân trời giống như ban ngày
một lúc lâu sau, mọi người tiến vào một vùng núi, chẳng qua, khi tiến vào trước dãy núi, Chiêm Phó cầm đầu lại ra hiệu cho mọi người ngừng lại, mọi người ngồi vây quanh ở trước một tảng đá, Chiêm Phó liếc mắt nhìn mọi người, sau đó nói:
- Bên trong dãy núi này có linh thú, ít nhất đều là cấp sáu trở lên, hung lệ vô cùng, hơn nữa, không biết đến cùng có bao nhiêu linh thú, bởi vậy, sau khi tiến vào bên trong, chúng ta nhất định phải chú ý cẩn thận phối hợp, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện hành động
mọi người gật đầu
Chiêm Phó nói:
- Trước tiên nghỉ ngơi một phần tư đồng hồ, ăn cơm no, một phần tư đồng hồ sau, chúng ta hành động
mọi người bắt đầu lấy ra đồ ăn mình mang theo ăn
cách đó không xa, Diệp Quan đặt Táng Cương xuống, Táng Cương nhìn hắn, không nói lời nào
Diệp Quan lấy ra một cái bánh bao đưa cho nàng, nàng cũng không cự tuyệt, tiếp nhận liền ăn
Diệp Quan cũng lấy ra một cái bánh bao bắt đầu ăn, hai người đều không nói gì
một phần tư đồng hồ sau, mọi người lên đường tiến về chỗ sâu dãy núi
mà mới vừa tiến vào dãy núi, Táng Cương trên lưng Diệp Quan liền nhíu lại lông mày, tay phải nàng cầm chặt dao găm
Diệp Quan cũng cau mày, bởi vì hắn cảm thấy nguy hiểm
Diệp Quan cõng Táng Cương đi đến bên cạnh Chiêm Phó, trầm giọng nói:
- Nguy hiểm
Chiêm Phó rõ ràng cũng đã nhận ra không thích hợp, y nhìn thoáng qua bốn phía, nhưng lúc này bốn phía đen kịt một màu, căn bản không nhìn thấy cái gì
Chiêm Phó đột nhiên đưa tay phải ra, mọi người vội vàng ngừng lại
Chiêm Phó ngồi xổm xuống, mũi nhẹ nhàng hít hà, một lát sau, y chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên phải, ánh mắt của y trở nên lạnh lẽo, đột nhiên, cách đó không xa trực tiếp có một vệt bóng đen thoát ra
linh thú!
Trong mắt Chiêm Phó lóe lên một vệt sát ý:
- Giết
mọi người nhất thời cùng nhau tiến lên
những người Chiêm Phó tìm đến lần này đều am hiểu chiến đấu, cũng đều là kẻ hung ác, cho nên tại thời khắc này, mọi người không có chút do dự nào, trực tiếp xông ra ngoài, mà ở dưới sự vây công của mọi người, đầu linh thú kia trực tiếp bị loạn đao đâm chết, lập tức bị phanh thây…
Thịt của loại linh thú này, chính là vật đại bổ
sau khi giải quyết đầu linh thú kia, mọi người tiếp tục lần mò tiến lên, nhưng mà đi không bao lâu, đại địa bốn phía đột nhiên rung động kịch liệt
sắc mặt của mọi người lập tức biến đổi
bầy yêu thú!
Đây chí ít có mấy trăm đầu linh thú!
Mà vẻ mặt của Chiêm Phó cầm đầu lại là rất bình tĩnh, y đột nhiên nói:
- Tách ra chạy
nói xong, y liền chạy ra ngoài, trong chớp mắt chính là tan biến ở trong ánh mắt mọi người
mà mọi người giữa sân còn có chút mộng, nhưng rất nhanh, bọn hắn liền phản ứng lại, mẹ nó, đây có khả năng là bị hố
Diệp Quan cũng cõng Táng Cương dùng tốc độ cao tan biến ở nơi xa
mọi người vừa xoay người liền chạy
tốc độ của Diệp Quan rất nhanh, hắn là chạy theo hướng Chiêm Phó, nhưng mà không có chạy bao lâu, hắn liền phát hiện ra sau lưng có vài đầu linh thú đuổi theo hắn
Diệp Quan quay đầu nhìn thoáng qua, mấy đầu linh thú này có hình thể giống như trâu đực, tốc độ cực nhanh
Diệp Quan tăng thêm tốc độ, nhưng linh thú bốn phía càng ngày càng nhiều, những linh thú đó ở trong khoảng thời gian này, cũng là đói không thôi, vào giờ phút này nhìn thấy nhân loại, vậy thì thật sự là hai mắt đỏ bừng, hưng phấn đến điên cuồng
sắc mặt của Diệp Quan trầm xuống, theo tốc độ này, hắn không sớm thì muộn sẽ bị đuổi kịp
Diệp Quan nói:
- Tháp Gia, ngươi mau nghĩ biện pháp
Tháp nhỏ nói:
- Chạy
Diệp Quan: "…"
đúng lúc này, con mắt Diệp Quan lập tức sáng lên, hắn phát hiện ra phía trước có một dòng sông, hắn cõng Táng Cương điên cuồng gia tốc, sau khi đi tới bờ sông, hắn cõng Táng Cương tung người nhảy vào trong sông
hắn không biết những linh thú kia có biết bơi hay không, ngược lại lúc này hắn cũng chỉ có thể cược một lần
Bạn cần đăng nhập để bình luận