Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 74

CHƯƠNG 74
Tháp nhỏ không hiểu: "Ngươi viết phương pháp tu luyện thời không ta đưa cho ngươi để làm cái gì?"
Diệp Quan cười nói: "Đồ tốt như vậy, ta phải chia sẻ với Tiểu Già!"
Tháp nhỏ do dự một chút, sau đó nói: "Thứ này hết sức trân quý!"
Diệp Quan nhếch miệng cười một tiếng: "Đây chính là vợ ta, của ta chính là của nàng…Tháp Gia, chẳng lẽ ngươi không có vợ?"
Tháp nhỏ: "???"
Một lát sau, sau khi Diệp Quan ghi chép xong phương pháp tu luyện thời không, hắn liền đi thẳng đến tiểu viện của Nạp Lan Già.
Bên trong tháp nhỏ, tháp nhỏ trầm giọng nói: "Cái tên này không giống như cha hắn!"
Thanh âm thần bí nói: "Xác thực không quá giống!"
Tháp nhỏ nói: "Thiên phú của hắn quá nghịch thiên, rất nhiều thời điểm tăng lên quá nhanh, ta cảm thấy quá nhanh cũng không phải là một chuyện tốt, vẫn phải kìm nén một chút mới được."
Thanh âm thần bí nói: "Ta cảm thấy ngươi không cần quá quan tâm, tên tiểu tử này vô cùng nắm chắc tâm lý, chúng ta nắm bắt đại phương hướng là được!"
Tháp nhỏ nói: "Ừm."

Diệp Quan rất mau liền đi đến tiểu viện của Nạp Lan Già, nhìn thấy Diệp Quan đến, Nạp Lan Già hơi kinh ngạc.
Diệp Quan lấy tờ giấy ra đưa cho Nạp Lan Già, Nạp Lan Già có chút không hiểu: "Đây là?"
Diệp Quan nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi xem một chút đi!"
Nạp Lan Già tiếp nhận tờ giấy xem xét, vừa xem xét, vẻ mặt của nàng trở nên ngưng trọng trong nháy mắt: "Đây là?"
Diệp Quan mỉm cười: "Một vị tiền bối dạy ta, ta cảm thấy hẳn là có trợ giúp đối với ngươi!"
Nạp Lan Già sau khi xem trong chốc lát, trầm giọng nói: "Thứ này cực kỳ khủng bố!"
Không thể không nói, thứ này có chút phá vỡ nhận biết của nàng!
Diệp Quan cười nói: "Ngươi tốt nhất nên tu luyện đi!"
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Nạp Lan Già nhìn bóng lưng Diệp Quan rời đi phía xa, ánh mắt phức tạp: "Thật là một tên gia hoả thần bí!"
Càng tiếp xúc cùng với Diệp Quan, nàng lại càng thấy Diệp Quan thần bí.
Dường như nghĩ đến cái gì, nàng lắc đầu cười một tiếng, trong lòng ấm áp.
So sánh với phương pháp tu luyện trân quý này, nàng càng ưa thích tấm lòng của thiếu niên.

Từ sau khi học được ngự kiếm thời không, Diệp Quan chính là triệt để thích loại cảm giác này!
Ngự kiếm vượt qua thời không, đó thật sự chính là quỷ thần khó lường, người bình thường căn bản không phòng được!
Nếu lại đối đầu với Ngụy Thông, hắn đều không cần đánh lén, trực tiếp có khả năng quang minh chính đại dùng một kiếm kết liễu đối phương!
Ngoài ra, hắn bắt đầu tu luyện môn Thuấn Sát Nhất Kiếm kia!
Thuấn Sát Nhất Kiếm, vận dụng tất cả lực lượng phát ra một kiếm mạnh nhất, một kiếm thuấn sát đối phương!
Kiếm không ra thì thôi, vừa ra tất giết người!
Đêm khuya, ở sâu trong hậu sơn Tiêu phủ.
Diệp Quan khép hờ hai mắt, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, sau một khắc, 30 trượng bên ngoài, một thanh kiếm đóng đinh một chiếc lá rơi trên một cây cổ thụ!
Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan khẽ lắc đầu: "Còn chưa đủ nhanh!"
Một kiếm này của hắn, chính là Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Hội tụ lực lượng thần hồn toàn thân, ngự kiếm vượt qua thời không, phát ra một kiếm mạnh nhất!
Nhưng hắn cảm thấy còn chưa đủ nhanh!
Có thể càng nhanh hơn!
Một đêm trôi qua, Diệp Quan điên cuồng tu luyện, một lần lại một lần.
Mệt thì nghỉ ngơi một thoáng, sau đó lại tiếp tục!
Diệp Quan hắn sống ở trên đời này, không có phụ mẫu mạnh mẽ, không có gia thế bối cảnh mạnh mẽ, không có chỗ dựa cường đại!
Bởi vậy, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!
Thế tục giống như dòng thác, đứng vững trên đôi chân của mình đã khó, muốn trở nên nổi bật, còn khó hơn lên trời.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể cố gắng, cố gắng hơn người khác gấp mười lần, gấp trăm lần, nghìn lần, chỉ có như vậy, Diệp Quan hắn mới có thể trở nên nổi bật.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày diễn ra đại hội hoan nghênh.
Buổi chiều, Diệp Quan tỉ mỉ ăn mặc một phen, sau đó đi đến trước tiểu viện của Nạp Lan Già.
"Chờ một lát!"
Lúc này, bên trong gian phòng truyền ra thanh âm của Nạp Lan Già.
Diệp Quan đi đến một bên, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây, thân hình thon thả thẳng tắp như mũi lao, gương mặt trắng noãn như ngọc, lộ ra vẻ lạnh tuấn góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng mang theo ý cười nhạt, lộ ra mấy phần thong dong cùng với ưu nhã.
Mà ở bên hông hắn, treo một cái túi thơm.
Lúc này, cửa tiểu viện của Nạp Lan Già ra, một nữ tử đi ra!
Nhìn thấy Nạp Lan Già, Diệp Quan lập tức có chút thất thần.
Hôm nay Nạp Lan Già người mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, quần áo trắng hơn tuyết, không nhuốm bụi trần, khuôn mặt như vẽ, ngũ quan đẹp đẽ đến hoàn mỹ, không có một tia tì vết, bước đi chậm rãi, giống như tiên nữ rơi xuống trần gian, cho dù là Diệp Quan, cũng không khỏi nhìn có chút thất thần.
Mà ở trên đầu nàng, đeo một cây trâm Hồ Điệp.
Nạp Lan Già đi đến trước mặt Diệp Quan, cười nói: "Đi thôi!"
Diệp Quan cười nói: "Ngươi hôm nay thật xinh đẹp!"
Nạp Lan Già trừng mắt nhìn: "Phải không?"
Diệp Quan gật đầu.
Nạp Lan Già hơi nhấc khóe miệng lên: "Như vậy đợi chút nữa ngươi giúp ta nhìn một chút, là ta xinh đẹp hay là Lạc Chiêu Kỳ cô nương kia xinh đẹp!"
Biểu lộ của Diệp Quan cứng đờ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quan, nụ cười trên khóe miệng của Nạp Lan Già mở rộng trong nháy mắt, nàng lắc đầu cười một tiếng: "Đi thôi!"
Lúc hai người tới cửa Tiêu phủ, Tôn Hùng cùng với Tiêu Thương đã sớm chờ ở đó.
Phí Bán Thanh cùng với Tống Phu cũng có mặt!
Phí Bán Thanh nói: "Cẩn thận!"
Diệp Quan gật đầu: "Được!"
Bốn người ngồi lên xe ngựa, đi tới lễ điện Quan Huyền.
Phí Bán Thanh nhìn bốn người, nói khẽ: "Ta có chút bận tâm!"
Tống Phu cười nói: "Lo lắng cho Diệp Quan?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận