Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3297: Tùy Thời Hoan Nghênh

CHƯƠNG 3297
TÙY THỜI HOAN NGHÊNH
“Về phần thời không đặc thù ở trong này, chư vị cũng tùy thời có thể nghiên cứu lĩnh hội, tóm lại, chúng ta nhất định phải vào trước khi nữ nhân kia đến, để thực lực của chư vị đều có thể tăng lên một cảnh!”
Tăng lên một cảnh!
Nghe được Diệp Quan, huyết dịch của chúng người lập tức đều có chút sôi trào, trong bọn họ phần lớn đều là cách Chân Thánh một chút xíu hoặc là nửa bước, bây giờ lại tăng lên một cảnh, đó không phải là Chân Thánh sao?
Chu Lăng đột nhiên nói:
- Việc cấp bách đúng là nên như thế, chẳng qua, chúng ta cũng phải phòng bị một thoáng, kể từ giờ phút này, hẳn là nên lập tức khởi động đại trận phòng ngự tại Khổ Giới Hải, nếu như nữ tử kia hiện tại độ hải tới, cũng có thể ngăn cản ả!!
Tại Khổ Giới Hải, là có đại trận Chân Thánh bố trí lúc trước, mục đích đúng là vì phòng bị vị chủ nhân Đại Đạo bút kia, chẳng qua, theo thời gian trôi qua, mọi người dần dần buông lỏng đề phòng, bởi vì khoảng cách so với trận đại chiến năm đó kia đã qua cực kỳ lâu, tăng thêm lại có Khổ Giới Hải ngăn cản, hơn nữa, những năm gần đây không có bất kỳ người nào đi tới từ bên kia, bởi vậy, mọi người cũng không có quan tâm bên kia nữa
Giáo Chủ cầm đầu khẽ gật đầu:
- Nên làm như thế
nói xong, lão liếc mắt nhìn mọi người:
- Lập tức triệu hồi hết thảy kỵ sĩ thánh vệ dò xét ở bên ngoài, còn có, thông tri các Đại Tế Ti, để bọn hắn lập tức đi tới Khổ Giới Hải, khởi động hết thảy trận pháp… kể từ giờ phút này, Bỉ Ngạn thế giới tiến vào giới bị cấp một…
Mọi người khẽ gật đầu:
- Tuân sắc lệnh!
Mọi người liền muốn rời đi, Giáo Chủ lại nói:
- Sau khi bố trí xong, lập tức truyền lệnh cho hết thảy Hồng Y Đại Học Sĩ Thánh Đường, để bọn hắn vào nghiên cứu thời không nơi đây…
Nói xong, lão nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Có thể
Giáo Chủ khẽ gật đầu:
- Mọi người đi đi!!
Mọi người quay người rời đi
Giáo Chủ nhìn về phía Diệp Quan, vẻ mặt hòa ái:
- Diệp Thánh Tử, không biết ngài có nhu cầu gì… chỉ cần đủ khả năng, Bỉ Ngạn thế giới chúng ta đều sẽ thỏa mãn!
Diệp Quan nghiêm mặt nói:
- Vì Thánh Chu, vì chúng sinh… ta không thể giao trách nhiệm cho người khác, cũng không cần bất luận cái gì!
Tổ Đạo đầu tiên là khẽ giật mình, lập tức nghĩ kĩ cực sợ
Con mẹ nó! Hai người này đang chơi đầu óc…
Giáo Chủ nói với Diệp Quan câu nói kia, cũng không phải thật sự muốn hỏi hắn có nhu cầu gì, mà là đang thăm dò, thăm dò mục đích thực sự hắn tới Bỉ Ngạn thế giới. Rõ ràng, Giáo Chủ mặc dù đã thừa nhận Diệp Quan là Đại Thánh Tử, thế nhưng, đối với hắn lại cũng không yên tâm
lão sở dĩ thừa nhận, hoàn toàn là vì không thể cự tuyệt dụ hoặc Tháp nhỏ này, nhưng cùng lúc, lão lại lo lắng Diệp Quan có ý đồ gì không thể cho ai biết, cho nên, mới hỏi một câu như vậy
nhưng mà Diệp Quan lại là trong nháy mắt liền khám phá ý đồ của Giáo Chủ!
Tổ Đạo liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Quan, tâm nhãn của tiểu tử này, cũng mẹ nó quá nhiều
Giáo Chủ sau khi nhìn Diệp Quan một lúc lâu, mỉm cười:
- Tốt cho một câu vì Thánh Chu, vì chúng sinh. Thánh Tử đại nghĩa!
Nói xong, lão hơi hơi thi lễ:
- Thánh Tử, ta đi xử lý một ít chuyện trước, sau khi xử lý xong, lại đến đây chiêm ngưỡng thánh tích!
Diệp Quan cũng đáp lễ lại:
- Tùy thời hoan nghênh Giáo Chủ
nhìn thấy Diệp Quan đáp lễ lại, trên mặt Giáo Chủ nổi lên một vệt nụ cười, lão quay người tan biến ngay tại chỗ
giữa sân chỉ còn Nam Y cùng với Tổ Đạo. Diệp Quan nhìn về phía Nam Y, cười nói:
- Nam huynh thế nhưng là có chuyện?
Nam Y nhìn Diệp Quan:
- Tâm sự?
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Nam Y nhìn thoáng qua Tổ Đạo
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Đây là người một nhà, ta chuyện gì cũng đều sẽ không gạt y
Tổ Đạo nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói gì
nghe được Diệp Quan nói như vậy, Nam Y khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Diệp huynh, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, Tháp nhỏ này thật sự là Thánh Chu ban thưởng?
Diệp Quan không có chút do dự nào, gật đầu:
- Đúng vậy
Nam Y nhìn hắn, không nói lời nào
Diệp Quan cười nói:
- Nam huynh muốn nói cái gì?
Nam Y do dự một chút, sau đó nói:
- Diệp huynh, ngươi cũng thật sự là vì đối phó dị đoan họ Dương kia?
Diệp Quan gật đầu:
- Dĩ nhiên, bằng không ta tới đây làm cái gì?
Nam Y khẽ gật đầu:
- Nếu mục tiêu của chúng ta nhất trí, tự nhiên đồng tâm hiệp lực, ngươi nói xem?
Diệp Quan nói:
- Dĩ nhiên!
Nam Y đột nhiên mở lòng bàn tay ra, Đạo Tố Thạch kia xuất hiện ở trong tay của y, y nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp huynh, ngươi cầm lấy đi nghiên cứu
nói xong, y mở lòng bàn tay ra, Đạo Tố Thạch kia chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quan
Bạn cần đăng nhập để bình luận