Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2991: Ta Rất Thất Vọng

CHƯƠNG 2991
TA RẤT THẤT VỌNG
Thanh âm rơi xuống, một cỗ khí tức mạnh mẽ tràn vào từ bên ngoài, ngay sau đó, một nam tử trung niên mang theo một đám thị vệ Tiên Bảo Các vọt vào
người tới chính là chủ quản sự Tiên Bảo Các Hách Liên
Hách Liên sau khi đi vào, gã nhìn thoáng qua những thi thể cách đó không xa, sau đó nhìn về phía Táng Cương:
- Là ngươi giết?
Táng Cương nhìn chằm chằm Hách Liên, trong mắt đột nhiên xuất hiện huyết mang nhàn nhạt
sát tâm càng ngày càng mạnh!
Nhìn thấy trong mắt Táng Cương xuất hiện ánh đỏ nhàn nhạt, Hách Liên híp hai mắt lại:
- Tuổi còn nhỏ, vậy mà liền có được sát ý như thế, hẳn là đại ác, không thể để cho ngươi sống nữa, giết
nói xong, gã vung tay lên, những thị vệ bên người kia vọt thẳng đến Táng Cương, nhưng vào lúc này, Táng Cương đột nhiên nâng tay phải lên, trong khoảnh khắc, sắc mặt của Hách Liên kịch biến, gã liên tiếp lui về phía sau, nhưng vẫn còn có chút trễ, chỉ thấy cổ họng gã đột nhiên hơi hơi nứt ra, máu tươi tràn ra ngoài
mặc dù Hách Liên tránh thoát một kích trí mạng này, nhưng những thị vệ gã mang tới kia lại không thể may mắn thoát khỏi, từng cái đầu trực tiếp bay ra ngoài, máu tươi giống như suối phun trào ra
miểu sát!
Hách Liên kinh hãi:
- Ngươi…
Táng Cương nắm chặt hai tay, trong mắt nàng, ánh đỏ nhàn nhạt kia trở nên càng ngày càng đỏ, cùng lúc đó, huyết dịch trong cơ thể nàng bắt đầu dần dần sôi trào
trong cơ thể nàng cũng là Phong Ma huyết mạch, mà Phong Ma huyết mạch này là sát niệm càng lớn, uy lực liền càng mạnh, vào thời khắc này nàng đã là có chút giết đỏ mắt, bởi vậy, huyết mang trong cơ thể dần dần đang bắt đầu sôi trào
vào sau khi giết chết những thị vệ kia, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên cách đó không xa, Hách Liên gắt gao nhìn chằm chằm nàng:
- Ngươi đến cùng là ai!!
Táng Cương không nói gì, nàng đột nhiên xông về phía trước, thẳng đến Hách Liên, mà đúng lúc này, Trần U Đô đột nhiên hướng về phía trước bước ra một bước, y vươn tay phải ra, sau đó đột nhiên hất lên, cú hất lên này, một đạo sóng lửa từ đột nhiên chấn ra từ bên trong cánh tay y!
Ầm!!
Đạo sóng lửa kia trực tiếp bức Táng Cương đứng ở tại chỗ, nhưng sau một khắc, nàng lại một lần nữa vọt về phía Trần U Đô, trong mắt Trần U Đô lóe lên một vệt dữ tợn, y mở lòng bàn tay ra, một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay của y, y đột nhiên giẫm chân phải một cái, hung hăng đâm ra một thương!
Ầm!
Theo một luồng ánh đỏ nhàn nhạt vỡ nát, Táng Cương cùng với Trần U Đô liên tục lùi lại, Táng Cương sau khi dừng lại, vào lúc nàng muốn xuất thủ một lần nữa, đúng lúc này, Hách Liên chẳng biết lúc nào đã vọt tới trước mặt Diệp Quan, sau đó gã trực tiếp bắt lấy Diệp Quan, cả giận nói:
- Ngươi động thủ một lần nữa, ta liền giết hắn!
Cách đó không xa, Táng Cương ngừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía Hách Liên, sát ý thao thiên
Hách Liên nhìn cỗ sát ý kinh khủng phát tán trên người Táng Cương kia, lập tức có chút kiêng kị, tiểu nữ hài này có chút không bình thường
hơn nữa, đối phương dám quang minh chính đại giết người ở Tiên Bảo Các, đây nhất định không phải lai lịch bình thường
trong lòng gã vào giờ phút này đã có chút bất an
đối với loại chủ sự địa phương như bọn hắn, bình thường ở địa phương, có thể nói là một tay che trời, nhưng bọn hắn rất rõ ràng, một số người bình thường khi dễ một thoáng là không có vấn đề gì, nhưng không thể chọc người không nên dây vào, một khi chọc phải người không nên dây vào, có khả năng liền sẽ vạn kiếp bất phục
mà vào giờ khắc này, tiểu nữ hài trước mắt này dám công nhiên giết người ở trong Tiên Bảo Các, như vậy lai lịch khẳng định không đơn giản
nhưng đến lúc này, gã cũng không có biện pháp, chỉ có thể làm đến cùng
Táng Cương nhìn chằm chằm Hách Liên, không nói gì
Hách Liên trầm giọng nói:
- Ngươi nếu như dám làm loạn, ta liền giết hắn
Táng Cương liếc qua Hách Liên:
- Ngươi giết hắn, tỷ tỷ biết nấu mỳ kia của hắn sẽ đánh chết ngươi
Diệp Quan: "…"
Hách Liên cau mày, tỷ tỷ biết nấu mỳ? Cái quỷ gì thế?
Lúc này, Trần U Đô cách đó không xa đột nhiên nói:
- Cô nương, ngươi có biết giết người Tiên Bảo Các chính là trọng tội!
Táng Cương quay đầu nhìn thoáng qua Trần U Đô:
- Vậy bọn hắn giết chúng ta thì sao?
Trần U Đô nghẹn lời
Táng Cương nhìn về phía Diệp Quan cách đó không xa:
- Ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?
Diệp Quan khẽ lắc đầu, nói trong lòng:
- Tháp Gia, ta rất thất vọng
Tháp nhỏ nói:
- Làm sao vậy?
Diệp Quan nói khẽ:
- Một vị trưởng lão Tiên Bảo Các nho nhỏ, vậy mà liền có khả năng thô bạo vô lý như thế, đây đã không chỉ là cửa hàng lớn lấn khách, đây là ỷ vào chính mình có bối cảnh quan phương, muốn làm gì thì làm
Tháp nhỏ yên lặng
Bạn cần đăng nhập để bình luận