Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2881: Tê Cả Người

CHƯƠNG 2881
TÊ CẢ NGƯỜI
Diệp Quan mặt mũi tràn đầy nghi hoặc
Diệp Quan vội vàng đứng lên, bởi vì trên mặt đất thật sự là quá nóng, hắn liếc mắt nhìn chung quanh, hắn phát hiện ra, vào giờ phút này bọn hắn ở trong một cái hố sâu, cái hố sâu này hiển nhiên là bị mạnh mẽ đào ra, trên vách bốn phía hố cũng đang có người đang không ngừng quơ cuốc
mà hắn cũng phát hiện ra, người ở nơi này vậy mà đều không có tu vi. Đều là người bình thường?
Diệp Quan càng thêm nghi hoặc
đúng lúc này, một vị nam tử đi tới, nam tử thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, người để trần, cơ bắp hết sức phát triển, làn da bị phơi đen kịt, giống như than, ở trên cổ nam tử, còn mang theo một chiếc khăn tay, đen đến mức nhìn không ra hình dáng ban đầu
nam tử liếc mắt đánh giá Diệp Quan, cười nói:
- Ngươi là mới tới??
Diệp Quan phát hiện ra, hắn có thể nghe hiểu được lời nói của đối phương, trong lòng lập tức buông lỏng, hắn hiện tại không có tu vi, nếu như nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương, vậy cuộc sống về sau liền nhức cả trứng
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, cười nói:
- Đúng thế
nam tử hơi nghi hoặc một chút:
- Ngươi không có mang cuốc tới sao?
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Vị đại ca này, các ngươi đây là đang đào cái gì??
Nam tử hơi ngẩn ra, sau đó cười nói:
- Đương nhiên là đang đào khoáng tinh… ngươi không biết sao?
Diệp Quan lắc đầu:
- Không biết
nam tử càng thêm nghi ngờ
sau khi trao đổi với nam tử một lát, Diệp Quan cuối cùng cũng có hiểu biết đại khái về nơi này
vị trí thế giới hiện tại của hắn này tên là Di Khí Đại Lục, bởi vì năm đó linh khí trên viên tinh cầu này khô kiệt, bởi vậy, người tu luyện cùng với người thượng tầng trên viên tinh cầu này đều rời khỏi nơi này, mà ở lại trên viên tinh cầu này, đều là một số người bình thường
không chỉ như thế, viên tinh cầu chết này còn trở thành một tinh cầu bãi rác, đám người rời đi năm đó sẽ mang rất nhiều rác rưởi đổ vào nơi này, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ gia tốc viên tinh cầu này diệt vong, không chỉ như thế, bởi vì rác rưởi quá nhiều, tăng thêm hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, tuổi thọ của người trên viên tinh cầu này không tới 100
đúng lúc này, chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang rền. Diệp Quan ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chân trời xuất hiện một con quái vật khổng lồ
phi hạm!
Dúng lúc này, vô số người giữa sân đột nhiên thả ra cái cuốc trong tay, giống như điên phóng về phía chiếc phi hạm kia
nam tử ở bên cạnh Diệp Quan cũng liền vội vàng kéo cánh tay Diệp Quan chạy đi
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:
- Sao vậy?
Nam tử có chút hưng phấn nói:
- Tiểu huynh đệ ngươi là không biết, đây đều là rác rưởi người Thiên Giới để lại, bên trong có rất nhiều đồ ăn, chạy mau chạy mau, chạy đến muộn, chúng ta liền không giành được
Diệp Quan tê cả người
quả nhiên là độ khó cấp địa ngục
sau khi đi ra hố sâu, một cỗ mùi hôi thối gay mũi lập tức đập vào mặt, đưa mắt ra xa, trên cánh đồng hoang mênh mông vô bờ, khắp nơi tràn ngập rác rưởi
thật sự là một địa phương hỏng bét!
Diệp Quan cau mày
vào giờ phút này, gần vạn người bốn phía giống như điên đuổi theo chiếc phi hạm trên bầu trời kia
Diệp Quan cũng bị nam tử lôi kéo đuổi theo
sau khi đuổi theo được vài dặm, tốc độ của chiếc phi hạm kia đột nhiên trở nên chậm lại, mà những người giữa sân kia lập tức tăng thêm tốc độ
không bao lâu, chiếc phi hạm kia triệt để dừng lại, tiếp theo, đáy phi hạm đột nhiên mở ra, tiếp theo, vô số rác rưởi đổ nghiêng xuống
nhìn thấy một màn này, tốc độ của những người giữa sân kia lập tức nhanh hơn
Diệp Quan cũng bị nam tử kia kéo đến trước đống rác, y nhìn thoáng qua mọi người bốn phía, mọi người trực tiếp bổ nhào vào bên trong đống rác rưởi kia, như sói đói chụp mồi
Tháp nhỏ đột nhiên nói:
- Nhanh nhặt, bằng không, một tháng tiếp theo ngươi sống thế nào?
Diệp Quan cũng lấy lại tinh thần
hắn phải một tháng sau mới có thể khôi phục tu vi, mà trong thời gian này, sống thế nào là một vấn đề!
Thế là, Diệp Quan cũng không thể không buông bỏ mặt mũi, bới móc ở trong đống rác kia, rất nhanh, hắn bởi được một khoả trái cây, trái cây to như nắm tay, màu đỏ, nhưng hiển nhiên đã bị cắn mấy miếng
Diệp Quan có chút chán ghét, đang muốn vứt đi, lúc này, nam tử lúc trước kia đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Quan, nhìn thấy trái cây ở trong tay Diệp Quan, sắc mặt của y lập tức biến đổi, liền vội vàng bỏ trái cây vào trong ngực Diệp Quan, y cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó hưng phấn nói:
- Tiểu huynh đệ, đây thế nhưng là linh quả, nếu như mang đi hối đoái, chí ít có thể hối đoái được một trăm khối khoáng tinh!
Một trăm khối khoáng tinh!
Diệp Quan lập tức có chút chấn kinh, thông qua lần nói chuyện phiếm vừa rồi, hắn biết, vợ chồng vị Chúc Đào huynh bên cạnh này một ngày cũng chỉ đào được hai ba khối khoáng tinh, mà hai ba khối khoáng tinh cực phẩm, có thể đủ sống bốn năm ngày
Bạn cần đăng nhập để bình luận