Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3869: Nguyên Phiên

chủ nhân Đại Đạo bút nói:
- Kỳ thật ta có chút tò mò, bởi vì với trí tuệ của ngươi, ngươi cũng biết tất cả vấn đề, ta tương đối hiếu kỳ là, nếu có một ngày ngươi thật sự thành lập trật tự, vậy ngươi sẽ làm thế nào ước thúc trật tự này của chính mình?
Diệp Quan không nói gì
chủ nhân Đại Đạo bút nhìn Diệp Quan:
- Ngươi đã từng nghĩ đến vấn đề này, đúng không?
Diệp Quan vẫn là không có nói chuyện
chủ nhân Đại Đạo bút cười cười, không nói gì thêm
Cổ Bàn liếc mắt nhìn hai người, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai kẻ ngu xuẩn, chờ bản thể lão tử đi ra, liền dạy các ngươi làm người
rất nhanh, ba người đi tới thôn xóm thứ hai
thôn xóm thứ hai cũng không lớn, nhưng thoạt nhìn có vẻ tươm tất hơn thôn thứ nhất, bởi vì nhà cửa trong thôn được xây dựng rất ngay ngắn, không hề bừa bộn chút nào, đường vào thôn cũng rất sạch sẽ, hai phía còn có bó đuốc chiếu sáng
tại cổng thôn, một vị lão giả mặc trường bào màu xám trắng đang đứng ở nơi đó
tại thời điểm ba người Diệp Quan tới, lão giả kia vội vàng ra đón, vái chào:
- Ba vị, tại hạ thôn trưởng Nguyên thôn Nguyên Phiên, bái kiến ba vị đại nhân
chủ nhân Đại Đạo bút cười nói:
- Ngươi đang chờ chúng ta?
Nguyên Phiên khẽ gật đầu:
- Đúng thế
chủ nhân Đại Đạo bút cười nói:
- Thôn đằng trước kia có người của ngươi
Nguyên Phiên mỉm cười nói:
- Thực không dám giấu giếm, thôn chúng ta cùng với thôn bọn hắn thường xuyên tranh đoạt nguồn nước, bởi vậy, mọi người mâu thuẫn rất sâu, cho nên...
Chủ nhân Đại Đạo bút hỏi:
- Ngươi chờ chúng ta làm cái gì?
Nguyên Phiên nói:
- Ba vị đại nhân nếu như không chê, còn mời vào thôn, thôn ta đã chuẩn bị một chút tiệc rượu
chủ nhân Đại Đạo bút cười nói:
- Vậy liền quấy rầy
Nguyên Phiên vội nói:
- Mời
nói xong, lão làm dấu mới
ở dưới sự dẫn đầu của Nguyên Phiên, ba người tiến vào thôn, người trong thôn đang tò mò đánh giá bọn hắn, mặc dù bọn hắn cũng có chút đề phòng, nhưng càng nhiều vẫn là tò mò
Nguyên Phiên mang theo ba người Diệp Quan đi vào một toà tiểu viện, trong tiểu viện đặt một bàn tiệc rượu, một vị nữ tử ước chừng mười lăm mười sáu tuổi đang bận rộn, nữ tử mặc một bộ váy vải, mặc dù không có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đôi mắt rất lớn, rất là thanh tú. Nhìn thấy đám người Diệp Quan tiến đến, nữ tử vội vàng bày biện bát đũa, lui sang một bên cung kính đứng đấy, nàng lặng lẽ đánh giá đám người Diệp Quan, trong mắt rất là tò mò, ánh mắt của nàng phần lớn thời gian đều ở trên thân Diệp Quan
Nguyên Phiên nói:
- Ba vị mời ngồi
ba người chủ nhân Đại Đạo bút cũng không có khách khí, ngồi xuống, Diệp Quan nhìn về phía thức ăn trên bàn, món ăn không nhiều, chỉ có năm sáu món ăn, cũng không xa hoa, nhưng hết sức ấm áp
Nguyên Phiên mỉm cười nói:
- Ba vị, mời
Diệp Quan cầm đũa kẹp lên một miếng thịt đặt vào trong miệng, sau khi nhai chốc lát, hắn cười nói:
- Mùi vị không tệ
Cách đó không xa, nữ tử nhìn thoáng qua Diệp Quan, khóe miệng hơi hơi nhấc lên
Nguyên Phiên cười nói:
- Vị công tử này, các ngươi là đi tới từ bên ngoài?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
Nguyên Phiên nói khẽ:
- Như vậy thật đúng là ghê gớm
chủ nhân Đại Đạo bút tiếp lời:
- Nơi này của các ngươi gọi là Cổ Khư? ?
Nguyên Phiên khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta đời đời đều cư ngụ ở nơi này, nơi này có mấy chục thôn xóm, mà ngoài trăm dặm phía đông, có một tòa thành, tên là Khâu Ung Thành, những thôn xóm chúng ta đều thuộc về này tòa thành quản, chẳng qua, cho dù là những võ giả Khâu Ung Thành kia, cũng đều không dám tùy tiện đi ra ngoài núi
nghe được Nguyên Phiên, ba người Diệp Quan càng thêm xác định suy đoán trước đó của chính mình, nơi này còn có sinh linh còn sống, lúc trước thế lực thần bí kia vào lúc diệt Cổ Thần Quốc, cũng không động thủ đối với sinh linh bình thường nơi này
Diệp Quan không biết nghĩ tới điều gì, nhíu chặt mày
chủ nhân Đại Đạo bút nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nhìn về phía Nguyên Phiên:
- Ngươi có nghĩ tới rời đi nơi này hay không?
Nguyên Phiên lắc đầu liên tục:
- Chưa bao giờ nghĩ tới
chủ nhân Đại Đạo bút có chút hiếu kỳ:
- Vì sao?
Nguyên Phiên trầm giọng nói:
- Chúng ta cũng chỉ là người bình thường, thế giới bên ngoài, chúng ta mặc dù hiếu kỳ, nhưng rất rõ ràng, đó không phải thế giới chúng ta nên đi, chúng ta đi ra bên ngoài, căn bản là không có cách sinh tồn
chủ nhân Đại Đạo bút khẽ gật đầu:
- Xác thực
nói xong, y đứng dậy:
- Cảm tạ sự chiêu đãi của ngươi, chúng ta cáo từ
Nguyên Phiên vội vàng nói:
- Đại nhân, hiện tại tốt nhất đừng đi đường ban đêm
chủ nhân Đại Đạo bút nói:
- Nói thế nào? ?
Nguyên Phiên trầm giọng nói:
- Từ nơi này đi Khâu Ung Thành, đi đường ban đêm vô cùng vô cùng nguy hiểm, bởi vậy, vì lý do an toàn, vẫn là chớ có đi đường ban đêm, các ngươi nếu như không chê, có thể ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng lại đi đường
Bạn cần đăng nhập để bình luận