Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1082: Quá Thống Khổ!

CHƯƠNG 1082
QUÁ THỐNG KHỔ!
Sau mười mấy phút, hai người tính tiền rời đi
Trên phố, lúc này đã hơi khuya, người càng ngày càng ít
Hai người tìm được một khách sạn, trước quầy, một cô gái trẻ liếc mắt nhìn họ:
- Một đêm 399 đồng, tiền đặt cọc là 500 đồng
Một lúc sau, hai người đi vào trong một căn phòng, căn phòng cũng không phải rất lớn, nhưng sạch sẽ và gọn gàng
Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là, chỉ có một cái giường
Bởi vì duyên cớ chiến đấu trước đó, bởi vậy, Diệp Quan hiện tại cảm thấy toàn thân không thoải mái, thế là, hắn nói:
- Chân tỷ, ta đi tắm đây
Nói xong, hắn liền đi về phía phòng tắm
Từ Chân đi đến bên cạnh cửa sổ, nàng mở cửa sổ ra, gió núi thổi qua, có chút mát mẻ
Nhìn cảnh đêm phía xa, trên mặt Từ Chân nổi lên một nụ cười nhàn nhạt
Lúc này, Diệp Quan đi ra từ phòng tắm, hắn đi đến bên cạnh Từ Chân, sau khi do dự một chút, hắn nhẹ nhàng ôm Từ Chân từ phía sau, nói khẽ:
- Chân tỷ
Từ Chân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi là muốn lăn ga trải giường(*) với ta sao?
Diệp Quan: "…"
(*)Lăn ga trải giường, khi nhà trai tổ chức đám cưới, sau khi rước dâu vào nhà mới, có tục lệ để một hoặc vài chàng trai khỏe mạnh lăn lộn trên giường vợ chồng mới cưới vài lần, ngụ ý rằng đôi vợ chồng mới cưới sẽ khỏe mạnh. sinh con giỏi giang.
Lăn ga trải giường?
Nghe Từ Chân nói, Diệp Quan lập tức có chút trợn mắt hốc mồm
Ý tứ của ăn ga trải giường, hắn tự nhiên là hiểu rõ
Từ Chân nhìn Diệp Quan, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, mặc dù nói lời này có chút mờ ám, thế nhưng, ánh mắt của nàng lại là phi thường trong veo
Diệp Quan khẽ lắc đầu:
- Chỉ là muốn ôm ngươi một thoáng, không có ý khác!
Từ Chân mỉm cười, nàng không nói gì, mà là nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói khẽ:
- Lần trước tới đây là ban ngày, bởi vậy, bỏ lỡ cảnh đêm ở đây, cũng may, lần này đền bù lại. Bằng không, sẽ thật đáng tiếc
Diệp Quan nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn từ nơi này, có thể nhìn thấy nhiều nhà sàn rải rác, những nhà sàn này lan dài từ mặt đất bằng phẳng đến lưng chừng núi xa xôi, nhà nhà đốt đèn sáng choang, như một đại dương ánh sáng, đẹp không sao tả xiết
Từ Chân khẽ vuốt sợi tóc lòa xòa bên tai, sau đó nói khẽ:
- Lần này rời đi, không biết còn có cơ hội trở lại nữa không
Nghe được Từ Chân, vẻ mặt của Diệp Quan lập tức hơi đổi:
- Chân tỷ, ngươi…sắp đi rồi sao?
Từ Chân cười nói:
- Ngươi không phải cũng vậy sao?
Diệp Quan yên lặng
Hắn xác thực muốn rời khỏi địa phương này!
Lần này tới Hệ Ngân Hà, thế nhưng là mang theo nhiệm vụ trên người, sau khi tiếp quản Ngân Hà Tông, hắn liền phải rời đi. Hơn nữa, Quan Huyền vũ trụ còn có rất nhiều sự tình đang chờ hắn
Từ Chân đột nhiên cười nói:
- Ngủ đi!
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ:
- Được!
Từ Chân bước đến bên giường, nằm xuống
Diệp Quan nhìn Từ Chân nằm trước mặt, đang muốn đi lên, bỗng do dự
Từ Chân hôm nay, mặc một bộ váy trắng nhẹ nhàng, rất tao nhã, đôi mắt đẹp, trong veo sáng ngời, cho người ta cảm giác giống như đóa sen tuyết thánh khiết trên núi Thiên Sơn, khiến cho người ta không sinh nổi một tia khinh nhờn
Nhìn thấy Diệp Quan đứng ở bên cạnh giường, Từ Chân trừng mắt nói:
- Sao thế?
Diệp Quan cười khổ:
- Tốt hơn là ta nên ngủ trên ghế sô pha!
Từ Chân lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Dối trá
Nói xong, nàng dùng tay trái nhẹ nhàng vỗ vỗ bên cạnh:
- Tới
Diệp Quan nhếch miệng cười một tiếng, sau đó phi tốc lên giường, nằm ở bên cạnh Từ Chân
Từ Chân rất tự nhiên gối lên trên cánh tay trái của hắn, sau đó vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng nói:
- Chớ có suy nghĩ nhiều, ta thế nhưng là đại tỷ của Tiểu Thụ cùng với Tiểu Kính
Diệp Quan cười khổ, ngươi không nói còn tốt, ngươi nói chuyện này, trong đầu ta liền tràn đầy suy nghĩ lung tung
Từ Chân ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, trong mắt lóe lên một tia gian xảo:
- Ngược lại, ta thế nhưng là hết sức tin tưởng nhân phẩm ngươi
nụ cười của Diệp Quan càng ngày càng đắng chát, nhân phẩm chết tiệt!
Từ Chân nói:
- Bức Vũ Trụ Đồ kia, cần phải cất kỹ, bức bàn đồ này rất đặc thù, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với tương lai của ngươi
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Từ Chân nói:
- Đi ngủ!
Diệp Quan lắc đầu:
- Không ngủ được
Từ Chân hỏi:
- Làm sao?
Diệp Quan nói:
- Có thể giúp ta trấn áp Phong Ma huyết mạch không? Nó luôn nghĩ lung tung!
Phong Ma huyết mạch:???
Từ Chân hơi hơi nhấc khóe miệng lên:
- Tiểu gia hỏa, ngươi định để Phong Ma huyết mạch giúp ngươi cõng nồi bao lâu?
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng, ôm nữ tử trong ngực, thật sự chính là vừa vui sướng vừa thống khổ, vui sướng chính là, có thể ôm một vị tuyệt thế mỹ nữ, mà thống khổ chính là, ngươi lại không thể làm cái gì
Quá thống khổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận