Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 906: Thần Hồn Câu Diệt!

CHƯƠNG 906
THẦN HỒN CÂU DIỆT!
Từ Nhu nhìn Diệp Quan:
- Trận chiến năm đó kia, ngươi tiến vào Chân Vũ Trụ, nhưng mà, ngươi có nghĩ tới không? Không có ông nội ngươi ra tay, ngươi có thể còn sống ra ngoài từ Chân Vũ Trụ sao? Đánh với Bác Thiên tộc một trận, không có cô cô ngươi, ngươi cảm thấy ngươi đánh thắng được Bác Thiên Đạo sao? Tại Đạo Cung Thần Khư Chi Địa, không có cô cô ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể còn sống sót ở trong tay Vũ Trụ Thần Linh? Những người cho ngươi truyền thừa, kết thiện duyên cùng với ngươi kia, bọn hắn thật sự nhìn trúng là ngươi sao?
Từng từ đâm thẳng vào tim gan!
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Nhưng ngươi đã từng nghĩ tới địch nhân của ta chưa?
Nói xong, hắn nhìn về phía Từ Nhu, hai mắt đỏ đáng sợ:
- Ngươi muốn ta phải như thế nào? Ta vừa khôi phục thân phận, liền kế thừa Quan Huyền vũ trụ, nhưng cùng lúc đó cũng kế thừa kẻ địch của Quan Huyền vũ trụ, Chân Vũ Trụ tiến đánh Quan Huyền vũ trụ, ta liều mạng cũng đánh không lại các ngươi, ngươi dạy ta đi, ta nên làm như thế nào?
Nói đến đây, hắn đột nhiên đau thương cười một tiếng:
- Cha ta không hy vọng ta làm Kháo Sơn vương, những tiền bối kia cũng không hy vọng ta làm Kháo Sơn vương, các ngươi cũng đều không hy vọng ta làm Kháo Sơn vương, nhưng mà, đối mặt với Chân Vũ Trụ, đối mặt với Bác Thiên tộc, đối mặt với Vĩnh Sinh văn minh ta lại có thể thế nào? Ta liều mạng còn chưa đủ nhiều sao? Hả?
Từ Nhu nhìn Diệp Quan trước mặt, tay phải chắp sau lưng bất tri bất giác chậm rãi nắm chặt lại
Diệp Quan tự giễu cười một tiếng:
- Ta biết, nhóm người An tiền bối tới giúp ta, là bởi vì ta là cháu trai của ông nội, cô cô lại nhiều lần cứu ta, là bởi vì cha ta, ngay cả Từ Nhu cô nương ngươi, từ lúc mới bắt đầu liền đi theo ta, tính toán ta, cũng là bởi vì đằng sau ta có bốn vị Kiếm Tu mạnh mẽ, bằng không, ta hẳn là ngay cả tư cách để cho ngươi tính toán cũng đều không có, đúng không?
Từ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Quan, im lặng không nói
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Còn có Bát Oản nàng cùng với ngươi trăm phương ngàn kế làm mọi thứ, cũng chẳng qua là bởi vì ta là con trai của Nhân Gian Kiếm Chủ, sau lưng có chỗ dựa vô địch, bằng không, ta lại có cái gì đáng giá cho các ngươi tính toán chứ?
Nói xong, hắn tự giễu cười một tiếng:
- Ta hiểu rõ, hiểu rõ tất cả, bởi vậy, ta không kịp chờ đợi muốn trở nên mạnh hơn, ta cũng hi vọng không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành một vị cường giả chân chính, nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, rất nhiều chuyện, đạo lý tất cả mọi người hiểu, nhưng muốn làm được, lại khó như lên trời! Các ngươi hi vọng ta trong thời gian thật ngắn, liền vượt qua những lão quái vật sống mấy ngàn vạn năm kia, ta không làm được
Ở sau lưng Từ Nhu, tay phải của nàng nắm thật chặt, nàng nhìn Diệp Quan trước mắt, muốn nói lại thôi, trong lòng giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn cái gì cũng không có nói
Diệp Quan đột nhiên chậm rãi bò lên, hắn nhìn Từ Nhu trước mặt:
- Ta có thể gặp nàng một chút không?
Từ Nhu lắc đầu:
- Thần hồn câu diệt!
Thần hồn câu diệt!
Thân thể của Diệp Quan cứng ở tại chỗ, chỉ một thoáng, trong phút chốc nước mắt trào ra như vỡ đê
Rất rất lâu sau, hắn quay người rời đi
Từ Nhu đột nhiên nói:
- Chờ một chút!
Diệp Quan dừng bước lại, hắn quay người nhìn về phía Từ Nhu, Từ Nhu mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm từ trong tay nàng chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quan, kiếm dài ba thước hai, rộng hai ngón tay, không biết được chế tạo thành từ vật liệu gì, toàn thân bóng loáng như gương, trên thân lấp lánh hàn quang lạnh lẽo
Từ Nhu nói:
- Nàng biết ngươi không có một thanh kiếm thích hợp, thế là, một mực đang chế tạo cho ngươi thanh kiếm này, vốn định tự mình giao cho ngươi
Nói đến đây, nàng khẽ lắc đầu, không nói gì thêm
Diệp Quan nhìn kiếm trước mắt, cả người như là mất hồn, hắn mở lòng bàn tay ra, thanh kiếm kia bay vào trong tay hắn, cầm kiếm trong tay, vào giờ khắc này, trái tim hắn như xé rách
Từ Nhu nhìn Diệp Quan:
- Nếu như ngươi muốn đạt đến Đại Đế, liền đi theo ta!
Dứt lời, nàng quay người rời đi
Ở tại chỗ, Diệp Quan sau khi yên lặng rất rất lâu, thu hồi kiếm, bước đi theo Từ Nhu
Từ Nhu dẫn Diệp Quan đi vào chỗ sâu Thạch thôn, ở trước một chỗ đất trống, nơi đó có một toà truyền tống trận
Từ Nhu đi vào truyền tống trận, nàng nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan cũng đi theo vào, truyền tống trận khởi động, sau một khắc, hai người trực tiếp tan biến ở tại chỗ
Mà vào lúc xuất hiện một lần nữa, hai người đã đi tới bên trên một mảnh hoang nguyên, hoang nguyên vô biên vô hạn, bầu trời u u ám ám, giữa thiên địa tràn ngập một cỗ cảm giác áp bách trầm trọng
Từ Nhu nhìn Diệp Quan:
- Biết đây là địa phương nào không?
Diệp Quan lắc đầu
Từ Nhu nói khẽ:
- Thần Chiến Tràng, năm đó, đại tỷ chính là quyết chiến cùng với chủ nhân Đại Đạo bút ở nơi đây, lúc kia, chủ nhân Đại Đạo bút là thời kì đỉnh phong, một tay Đại Đạo bút tru phạt, vô địch mấy ngàn vạn năm, hơn nữa, tay cầm đại đạo chi nguyên
Bạn cần đăng nhập để bình luận