Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2763: Bình Định

CHƯƠNG 2763
BÌNH ĐỊNH
lúc này, Việt Kỳ đi tới, nàng nhìn Diệp Quan:
- Chúng ta đi nói chuyện
Diệp Quan khẽ gật đầu
một lát sau, Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An đi theo Việt Kỳ đi vào trong một gian đại điện, ở bên trong đại điện, Diệp Thần cùng với cường giả Nam Châu Chu Phu đều có mặt
vào lúc Diệp Quan đi tới, tất cả mọi người trong điện đang nhìn hắn
Chu Phu nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Diệp công tử, chúng ta đều tin tưởng Tiểu Thần cùng với Trúc Tân, thế nhưng, đối với việc ngươi lại có thể đối kháng cường giả thần tính một thành này, chúng ta vẫn còn có chút ôm thái độ hoài nghi, bởi vậy, chúng ta muốn thử xem, không biết ngươi có ngại hay không
Diệp Quan nói:
- Thử đi!
Chu Phu gật đầu, y hướng về phía trước bước ra một bước, một cỗ khí thế uy áp cường đại lập tức nghiền ép về phía Diệp Quan
Diệp Quan xuất ra Trật Tự kiếm, đâm ra một kiếm
Oanh!
Cỗ khí thế uy áp kia trong nháy mắt bị đâm phá
nhìn thấy một màn này, trong mắt Chu Phu lập tức lóe lên một vệt khó có thể tin, y mặc dù không phải thần tính một thành, nhưng cũng là Tuế Nguyệt Đại Đế cảnh, căn bản không phải Nhân Tiên cảnh có thể so sánh
yêu nghiệt!!
Trong lòng Chu Phu chấn kinh
Vẻ mặt của đám người Diệp Trúc Tân vào giờ phút này cũng là vô cùng phức tạp, cái gì gọi là yêu nghiệt? Đây mới là yêu nghiệt
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Học viện có vấn đề, người trong cơ thể Tông Võ, thân phận rất không đơn giản, các ngươi chỉ sợ là không có cách nào chống lại gã…
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Việt Kỳ, Việt Kỳ trầm giọng nói:
- Ta đã thông tri cho tổng viện
nói xong, nàng nhìn hắn một cái:
- Ngươi yên tâm, việc này học viện tuyệt đối sẽ cho ngươi và Phó Cát cùng với tất cả mọi người một cái công đạo
Diệp Quan khẽ gật đầu, không nói gì…
Ở một bên khác
trong điện
Chu Khâu nhìn chằm chằm Tông Võ trước mắt, vẻ mặt vô cùng khó coi:
- Sự tình vì sao nháo đến như thế?
Tông Võ Mặt không biểu tình:
- Ta không ngờ tới người kia vậy mà yêu nghiệt như thế, hắn mạnh mẽ chống đỡ ta lâu như vậy…
Nói xong, trong mắt của gã đột nhiên hiện ra sát ý lạnh lẽo
Chu Khâu lộ vẻ mặt âm trầm nói:
- Hiện tại kết cuộc như thế nào?
'Tông Võ' nhìn y một cái, cười nói:
- Ngươi vội cái gì??
Chu Khâu cả giận nói:
- Không vội?? Tổng viện nếu như phái cường giả đỉnh cấp tới ngược dòng thời gian quay lại, khi đó…
'Tông Võ' cười nói:
- Yên tâm, loại cường giả cấp bậc kia, chỉ có các chủ cùng với viện trưởng mới có thể điều động, các chủ bây giờ đang bận nối tiếp với Đại Chu, căn bản không ở trong học viện, mà viện trưởng, không biết đang lướt sóng ở nơi nào. Cho nên, việc này chỉ là một việc nhỏ
Chu Khâu còn muốn nói điều gì, Tông Võ lại nói:
- Chúng ta đã phái người đến đây xóa bỏ dấu vết thời gian ở bên trong chiến trường đặc thù, chỉ cần dấu vết thời gian bị xóa đi, khi đó, coi như các chủ cùng với viện trưởng phái cường giả đỉnh cấp đến, cũng không có tác dụng gì
nghe vậy, vẻ mặt của Chu Khâu lập tức dịu lại, dường như nghĩ đến cái gì, y trầm giọng nói:
- Hiện tại chủ yếu nhất là phải giải quyết những con em thế gia Thanh Châu cùng với Nam Châu kia, người thế gia cùng với tông môn khác ngược lại còn tốt, nhưng Diệp gia cùng với An gia, ngươi dự định làm sao bình định bọn hắn?
'Tông Võ' bình tĩnh nói:
- Người của chúng ta đang xử lý rồi
Chu Khâu nhìn thoáng qua Tông Võ, trong mắt lóe lên một vệt kiêng kị
'Tông Võ chậm rãi đứng dậy, gã quay người nhìn về phía bên ngoài đại điện, ánh mắt dần dần trở nên băng lãnh:
- Vị thiếu niên Kiếm Tu tên là Diệp Dương kia, nhất định phải chết…
Tại Thanh Châu Thành
ở bên trong một gian nhà tranh, Kiều thẩm ngồi quỳ chân ở một bên giường, nằm trên giường chính là thi thể Phó Cát
Kiều thẩm nhẹ nhàng vuốt vuốt mặt Phó Cát, nói khẽ:
- Ngươi không phải nói muốn xử lý hôn lễ cho mẹ sao?? Ngươi… ngươi sao có thể nói không giữ lời chứ?
Ở một bên, đồ tể thấy Kiều thẩm như vậy, lòng nóng như lửa đốt, nhưng gã ăn nói vụng về, lại không biết nói cái gì để dỗ dành
sau một hồi, Kiều thẩm đột nhiên dùng chăn đắp kín Phó Cát, bà nhìn về phía đồ tể bên cạnh, lau mặt một cái, mỉm cười nói:
- Những năm gần đây, cám ơn ngươi chiếu cố mẹ con chúng ta…
Đồ tể do dự một chút, sau đó chủ động nắm tay Kiều thẩm:
- Ngươi… ta…
Kiều thẩm nắm chặt tay đồ tể, nhìn trong mắt đồ tể tràn đầy lo lắng, bà nói khẽ:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm việc ngốc… ta muốn đi đến trước pho tượng viện trưởng học viện, ta muốn thỉnh viện trưởng cho Phó Cát một cái công đạo…
Đồ tể khẽ gật đầu:
- Cùng đi
Kiều thẩm khẽ gật đầu
hai người cứ như vậy ngồi một đêm
ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Kiều thẩm mở mắt ra, mà vào giờ khắc này, đồ tể đã không còn ở đây
Bạn cần đăng nhập để bình luận