Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2725: Linh Giai Vô Danh Kiếm

CHƯƠNG 2725
LINH GIAI VÔ DANH KIẾM
về phần câu nói kia của nó, kỳ thật chính là đơn thuần tìm bậc thang đi xuống cho mình..
Mặc dù một kẻ vô tâm, một kẻ vô ý, nhưng bất kể như thế nào, nhân quả đã thành
Dương Dĩ An nghẹn họng nhìn trân trối, con rắn này vậy mà còn biết nói chuyện!!
Nàng sợ con rắn kia trở về, không có suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng chạy đến cây nấm linh chi kia, sau đó cẩn thận từng li từng tí đào nó lên, nàng sau khi đặt vào giỏ trúc, liền muốn cõng lên, nhưng đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, hoá ra, phía sau lưng nàng vào lúc đụng vào tàng cây, đã bị vạch một vết thương thật dài, máu tươi đang chậm rãi tràn ra
Dương Dĩ An không có để ý nhiều như vậy, nàng cõng giỏ trúc lên, xoay người chạy
cuối cùng, vào lúc trời sắp tới, nàng chạy ra núi lớn, đi tới Nhiệm Vụ Điện, đặt một ít thảo dược vụn vặt và nấm linh chi màu vàng trong sọt lên trên quầy, nhếch miệng cười một tiếng:
- Tỷ tỷ, những thứ này đáng giá bao nhiêu?
Sau quầy, nữ tử thanh tú kia vào lúc nhìn thấy nấm linh chi màu vàng, trái tim nàng đột nhiên nhảy một cái, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi, mà lại còn nhíu lại lông mày
Dương Dĩ An thấy thế, lập tức trở nên khẩn trương:
- Tỷ tỷ? Thứ này..
Nữ tử thanh tú nhìn thoáng qua Dương Dĩ An, sau đó nói:
- Không giá đáng bao nhiêu…. chẳng qua, thấy ngươi thường xuyên đến đây, dạng này thì như thế nào, ta cho ngươi ba miếng Linh Tinh..
Ba miếng Linh Tinh!
Dương Dĩ An do dự một chút, sau đó nói:
- Tỷ tỷ, có thể cho thêm một miếng sao??
Nữ tử thanh tú lắc đầu:
- Không được, chừng này chỉ trị giá ba miếng Linh Tinh
Dương Dĩ An cắn môi một cái, sau đó nói:
- Được
nữ tử thanh tú vội vàng xuất ra ba miếng Linh Tinh đưa cho Dương Dĩ An, Dương Dĩ An sau khi thu hồi Linh Tinh, nói:
- Đa tạ tỷ tỷ!
nói xong, nàng xoay người chạy
Dương Dĩ An sau khi rời đi, trong mắt nữ tử thanh tú lập tức lộ ra ngọn lửa hừng hực, nàng khẽ vuốt cây nấm linh chi, hưng phấn nói:
- Lại là Kim Linh Chi trong truyền thuyết… thứ này trị giá ít nhất ba trăm miếng Linh Tinh! Thật sự là một kẻ đần độn..
Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nữ tử thanh tú, nữ tử thanh tú ngạc nhiên:
- Ngô quản sự?
Ngô quản sự lắc đầu:
- Lòng tham không đáy, ngươi nếu như cho thêm nàng một miếng Linh Tinh, ta liền có thể xử lý nhẹ ngươi, nhưng ngươi kì thực quá ác độc
sắc mặt của nữ tử thanh tú đại biến, vội nói:
- Ngô quản sự, ta là người Tần gia, ta..
Ngô quản sự vẫn là hạ xuống một chưởng, nữ tử thanh tú trực tiếp ngã xuống đất, không có chết, nhưng đan điền lại bị phế, từ đó trở thành một phế nhân
Ngô quản sự nói:
- Để Tần gia tới đón về
nói xong, lão quay người rời đi
Dương Dĩ An sau khi rời đi Nhiệm Vụ Điện, nàng ngựa không dừng vó chạy về viện tử của mình, nàng sờ soạng dưới gầm giường một hồi, rất nhanh, một cái túi bị nàng kéo ra, trong túi, là Linh Tinh
nàng đếm từng miếng từng miếng, cuối cùng, chỉ có một 129 miếng. Nàng lại đếm lại một lần
vẫn là 129 miếng
Dương Dĩ An cắn răng, cầm túi rời khỏi phòng, thấy trời sắp tối, nàng đeo túi trên lưng chạy ra ngoài
chỉ chốc lát, nàng đi tới Linh Bảo Các
nàng sau khi cầm túi đi vào Linh Bảo Các, trực tiếp chỉ vào một thanh kiếm treo trên vách tường:
- Ta muốn thanh này
thanh kiếm mà Dương Dĩ An chỉ dài ba thước bảy, rộng hai ngón tay, thân kiếm đúc bằng huyền thiết, không có bất luận đồ án gì, sạch sẽ
ở bên trong Linh Bảo Các, lão giả phía sau quầy nhìn thoáng qua thanh kiếm kia, sau đó nói:
- Linh giai vô danh kiếm, 130 miếng Linh Tinh!
Dương Dĩ An đặt cái túi ở trên bàn, cắn răng:
- Ta chỉ có 129 miếng, có thể mua không?
Lão giả lắc đầu:
- Giá cả đều là cố định
Dương Dĩ An cầu khẩn nói:
- Chỉ thiếu một miếng, không được sao??
Lão giả vẫn lắc đầu
Dương Dĩ An nắm chặt hai tay, dường như đang do dự, một lát sau, nàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó lấy ra sợi dây chuyền đeo trên cổ, nàng sau khi nhìn sợi dây chuyền một lúc lâu, sau đó run rẩy đặt chiếc vòng cổ lên trên quầy:
- Thứ này đổi một miếng Linh Tinh, có thể không?
Sợi dây chuyền này, nàng cho dù sắp chết đói cũng chưa từng lấy ra..
Bởi vì đây là thứ duy nhất mà cha mẹ nàng để lại cho nàng
lão giả nhìn thoáng qua dây chuyền kia, gật đầu:
- Được
nói xong, lão nhận lấy vòng cổ, sau đó gỡ xuống cây kiếm không tên này kèm thêm vỏ kiếm đưa cho Dương Dĩ An, Dương Dĩ An như nhặt được chí bảo, nàng nhìn thoáng qua dây chuyền trong tay lão giả, sau đó ôm kiếm chạy ra ngoài
lúc trời tối
Diệp Quan đi ra từ trong trọng lực tháp, mà vào giờ khắc này, hắn đã là Chân Pháp cảnh
Diệp Quan mỉm cười:
- Đã có thể mang theo nha đầu kia ngự kiếm phi hành
Bạn cần đăng nhập để bình luận