Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1520: Phụ Trọng Tôi Luyện!

CHƯƠNG 1520
PHỤ TRỌNG TÔI LUYỆN!
Mạt Thiên Đô suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Có thể
Bất kể như thế nào, bọn hắn vẫn là sẽ không dễ dàng tiến vào Thần Nhất động thiên, dù sao cái chỗ kia thế nhưng là có phong ấn của Thần Nhất, bởi vậy, bọn hắn cần phải nghĩ biện pháp khiến cho Diệp Quan đi ra từ bên trong Thần Nhất động thiên
Mà muốn để cho Diệp Quan đi ra từ bên trong Thần Nhất động thiên, biện pháp tốt nhất chính là bắt lấy tộc nhân của hắn, sau đó dùng chuyện này để uy hiếp hắn
Diệp Quan ngươi cũng không thể ngay cả sinh tử của cha mẹ đều mặc kệ chứ?
Nhìn thấy Mạt Thiên Đô đồng ý, Trần Du khẽ gật đầu:
- Ta sẽ phái người đi tới Tuế Nguyệt trường hà
Mạt Thiên Đô nhắc nhở:
- Vì để không có sơ hở nào, phái thêm một số người
Trần Du gật đầu:
- Ta hiểu rồi
Nói xong, Trần Du quay người rời đi
Mà Mạt Thiên Đô thì phái người tiến vào Thần Nhất động thiên, tổng cộng phái bốn người, mỗi nhà một người
Bốn gia tộc, nhà nào cũng không yên lòng nhà nào

Tại Thần Nhất động thiên, Tiên Nguyên Tông
Lúc này Tiên Nguyên Tông đang ở trong trạng thái hưng phấn, bởi vì bọn hắn sau khi quét dọn chiến trường, thu hoạch vô số tài vật, trong đó còn có không ít Tổ Nguyên
Phát tài!
Mặc dù Tiên Nguyên Tông cũng tổn thất không ít người, nhưng so sánh với thu hoạch khổng lồ này, tổn thất một chút người này thật sự là không có ý nghĩa
Tư Mã Nho nhìn mọi người hưng phấn không thôi trong điện, trong mắt lại là có một vệt ưu sầu, bởi vì y phát hiện ra, cái gọi là Vương gia này lại là giàu có như thế
Hết sức rõ ràng, y đã đánh giá thấp Vương gia này
Mặc dù nơi này có phong ấn Thần Nhất lưu lại, nhưng y vẫn còn có chút lo lắng
Lúc này, một vị trưởng lão bước nhanh đi đến trước mặt Tư Mã Nho, Tư Mã Nho vội nói:
- Như thế nào?
Trưởng lão kia nói:
- Tông chủ, thiếu niên kia đang ở dãy núi Vân Long ngoài ngàn dặm, chúng ta dựa theo lời ngươi phân phó, cũng không quấy rầy hắn
Tư Mã Nho gật đầu:
- Vậy thì thuận tiện, ta tự mình đi gặp hắn
Nói xong, y liền muốn rời đi, mà trưởng lão kia thì hưng phấn nói:
- Tông chủ thế nhưng là muốn giết người đoạt bảo?
Rõ ràng, lão đã nếm được ngon ngọt. Chuyện này cũng bình thường, dù sao, sau khi diệt Vương gia, tất cả mọi người Tiên Nguyên Tông đều lập tức trở nên giàu có
Nghe được trưởng lão, Tư Mã Nho lập tức lạnh lùng nhìn lão một cái, chuyện này khiến cho trưởng lão kia lập tức như rớt vào hầm băng
Tư Mã Nho thu hồi ánh mắt, nói khẽ:
- Tiên Nguyên Tông chúng ta hiện tại cần đồng minh…
Y hiện tại, càng thêm lo lắng. Bởi vì y phát hiện ra, Tiên Nguyên Tông hiện tại có chút bành trướng. Không đúng, là phi thường bành trướng
Đây không phải là sự tình tốt, dĩ nhiên, vào giờ phút này y đã không lo được nhiều như vậy, y bức thiết muốn tìm một đồng minh
Võ Tông tự nhiên là không thể hy vọng xa vời, vậy cũng chỉ có vị thiếu niên Kiếm Tu lai lịch không tầm thường kia
Tư Mã Nho không nói gì nữa, quay người rời đi

Ở bên trong dãy núi bao la, trước một chỗ đầm nước, Diệp Quan ngồi xếp bằng dưới đất, hai mắt khép hờ, tĩnh khí ngưng thần
Lúc trước đánh với Vương Tông một trận, khiến cho hắn có rất nhiều cảm ngộ, cảm ngộ sâu nhất chính là lực lượng phong ấn Thần Nhất lưu lại
Bởi vì hắn phát hiện ra, gánh chịu lực lượng phong ấn của Thần Nhất đại chiến với người, có thể tăng cao thực lực của mình
Chuyện này liền có chút tương tự lúc chạy bộ cột bao cát trên hai chân vậy, mặc dù lúc ấy là một loại gánh vác trầm trọng, thế nhưng, dần dà về sau, khi ngươi quen thuộc loại phụ trọng này, liền cũng tương đương với thực lực bản thân ngươi đạt được tăng mạnh, nếu như ngươi tháo bao cát ra, thực lực của ngươi sẽ trở nên càng khủng bố hơn
Nghĩ đến đây, Diệp Quan đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khóe miệng của hắn hơi hơi nhấc lên, vào giờ khắc này, hắn không xem cỗ lực lượng phong ấn này như là một loại áp bách nữa, mà là một loại tôi luyện
Phụ trọng tôi luyện!
Đúng lúc này, ở trước mặt Diệp Quan cách đó không xa, có một cơn gió nhẹ thổi tới, ngay sau đó, Tư Mã Nho xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan
Diệp Quan nhìn Tư Mã Nho, không nói gì
Tư Mã Nho liếc mắt đánh giá Diệp Quan, trong lòng âm thầm chấn kinh, thiếu niên này mặc dù hoàn toàn không có tu vi, nhưng lại khiến cho y cảm thấy có chút nguy hiểm
Thật không đơn giản!
Tư Mã Nho cười nói:
- Tiểu hữu tu luyện ở chỗ này?
Diệp Quan bình tĩnh nói:
- Thế nhưng là có chuyện gì?
Tư Mã Nho nghiêm mặt nói:
- Tiểu hữu, tục ngữ nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, địch nhân của chúng ta là Vương gia kia, chúng ta nên cùng nhau liên thủ đối địch, ngươi cảm thấy thế nào?
Diệp Quan cười nói:
- Vương gia hẳn là không dám đi vào trả thù
Tư Mã Nho trầm giọng nói:
- Vạn nhất tiến đến thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận