Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1818: Tạo Hóa Trêu Ngươi

CHƯƠNG 1818
TẠO HÓA TRÊU NGƯƠI
Có thể nói, cho dù là An Khinh Hàn đến tổng viện Quan Huyền học viện, cũng đều không nhất định là mạnh nhất, bởi vì thiên tài cùng với yêu nghiệt nơi đó, thật sự rất nhiều rất nhiều
Mà mong muốn thi vào tổng viện cũng không phải khó bình thường, đó không chỉ cần có nỗ lực, còn cần thiên phú siêu cường
Sau khi võ kiểm tra kết thúc, Diệp Quan cùng với Nạp Lan Già cũng không dừng lại ở thượng giới, mà là trực tiếp đi theo An Khinh Hàn đi tới Thanh Châu
Vào sau khi Diệp Quan cùng với Nạp Lan Già rời đi, trên vùng trời Vân Thành, Triệu Tố nhìn chân trời phía xa, nói khẽ:
- Hắn hẳn là rất không có khả năng lại tới nơi này
Ở bên cạnh nàng, Lạc Chiêu Kỳ mặc váy dài đỏ thẫm mỉm cười nói:
- Xác thực, cho dù có thể gặp gỡ một lần nữa, chỉ sợ cũng là cực kỳ lâu sau đó
Trong mắt Triệu Tố lóe lên một vệt phức tạp
Dùng thiên phú cùng với thực lực của nàng, mong muốn đi tổng viện Quan Huyền học viện, cơ hồ là sự tình rất không có khả năng
Kỳ ngộ?
Cả đời người, khẳng định sẽ gặp được mấy lần cơ hội có thể thay đổi số phận, nhưng không phải mỗi người đều có thể nắm bắt
Lúc trước nàng cũng là phi thường xem trọng Diệp Quan, nhưng khi Diệp Quan bị An gia ức hiếp, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng
Nếu như nói không có một chút hối hận nào, đó là không có khả năng
Bởi vì nàng rất rõ ràng, nếu như nàng lúc trước đi ra ngăn cản An gia, cho dù cuối cùng không thể ngăn cản An gia, nhưng chỉ cần nàng đứng dậy, nhân sinh của nàng liền sẽ khắc nhiều so với hiện tại
Thậm chí là tiến vào nội các tổng viện Quan Huyền học viện
Phải biết, những người đã giúp Diệp Quan lúc trước kia, bây giờ cơ hồ đều đi tổng viện Quan Huyền học viện
Lạc Chiêu Kỳ cũng là thở dài trong lòng, nàng là lý giải Triệu Tố, bởi vì nếu như có thể đi tổng viện, vậy thì đồng nghĩa với là hoàn toàn thay đổi vận mệnh
Đi tổng viện, ngươi liền có một cái sân khấu càng lớn, thậm chí có khả năng mượn nhờ sân khấu này đi ra phía ngoài
Mà bây giờ, Triệu Tố chỉ có thể đợi ở học viện này, hơn nữa, cho dù là vị trí viện trưởng học viện này, cũng không phải là vững chắc, bởi vì viện trưởng học viện hiện tại đều là áp dụng quy chế bỏ phiếu, nói một cách khác, mấy năm này nàng là viện trưởng, nhưng về sau liền không nhất định
Lúc này, Triệu Tố đột nhiên cười khẽ:
- Tạo hóa trêu ngươi
Nói xong, nàng quay người rời đi
Lạc Chiêu Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn chân trời, sau đó cũng xoay người rời đi
Tại Tiêu gia
Tiêu Thương ngồi trên thềm đá, uống rượu một mình. Ở bên cạnh y, trưng bày một bản cổ tịch cùng một chiếc nhẫn trữ vật
Đó là Diệp Quan lưu cho y lúc rời đi
Bản cổ tịch kia, chính là Quan Huyền Pháp, mà trong nhẫn trữ vật, cũng có một đầu Tổ Mạch
Lúc này, Tống Phu chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Thương, lão ngồi ở bên cạnh Tiêu Thương, cười nói:
- Làm sao?
Tiêu Thương cười khổ:
- Năm đó, ta cũng tâm cao khí ngạo, mong muốn bắt kịp bước chân của bọn hắn, nhưng mà lại phát hiện ra, khoảng cách ở giữa ta cùng với bọn hắn càng ngày càng xa…
Tống Phu nói:
- Cho nên, ngươi cuối cùng trực tiếp trở về Nam Châu?
Tiêu Thương gật đầu
Tống Phu thấp giọng thở dài, lão tự nhiên lý giải tâm tình của Tiêu Thương, năm đó y cùng với Diệp Quan cùng là người yêu nghiệt nhất Nam Châu, thực lực so với Diệp Quan cũng không kém bao nhiêu, nhưng sau này, khoảng cách giữa song phương là càng ngày càng xa…
Tiêu Thương hung hăng ực một hớp rượu, sau đó cười nói:
- Tiêu Thương ta cũng không phải loại người không thể nhìn thấy huynh đệ tốt hơn chính mình kia, ta chẳng qua là bất đắc dĩ…ta cũng muốn cùng nhau trưởng thành với hắn, kề vai chiến đấu với hắn…nhưng ta biết, đó là không thể nào. Lần này gặp mặt, có lẽ chính là một lần cuối…
Tống Phu vỗ vỗ bả vai Tiêu Thương, sau đó nói:
- Cuộc sống là một chuyến đi, ở trong chuyến đi này, có vài người không theo kịp mình sẽ tan biến, đối với Diệp Quan mà nói, ngươi chính là người tan biến kia, mà đối với ngươi mà nói, những người khác cũng là người tan biến kia, ngươi hãy nghĩ về những bằng hữu của ngươi khi ngươi mới đến học viện…những người không theo kịp ngươi kia, bọn hắn không phải cũng đều chậm rãi biến mất ở trong thế giới của ngươi sao?
Tiêu Thương yên lặng
Tống Phu khẽ cười nói:
- Nếu có thể cùng đi, đương nhiên tốt, nếu không, cũng không sao, chúc phúc là được. Hơn nữa, ta tin tưởng, các ngươi sẽ một mực là bằng hữu
Tiêu Thương khẽ gật đầu:
- Ta đã hiểu
Tống Phu ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, nói khẽ:
- Cường giả là cô độc, Tiểu Quan hắn đi càng ngày càng xa, người bên cạnh tất nhiên sẽ càng ngày càng ít…
Tiêu Thương mỉm cười nói:
- Bất kể như thế nào, hi vọng hắn một ngày kia có thể lại trở lại thăm một chút
Tống Phu cười nói:
- Xác thực
Bạn cần đăng nhập để bình luận