Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 929: Thảo Nguyên

CHƯƠNG 929
THẢO NGUYÊN
Từ Thụ nhún vai:
- Không biết, tuỳ vào ngươi
Diệp Quan im lặng
Ngươi chơi ta sao?
Ta phải làm sao để khiến cho ngươi cao hứng?
Viết sách 18+ cho ngươi?
Hắn là biết được, ba tỷ muội này đều thích xem những sách kia, hơn nữa, càng 18+ càng thích!
Nhìn Diệp Quan im lặng, nụ cười trên mặt Từ Thụ lại càng dày đặc:
- Hai ngày nữa ta sẽ đi Hệ Ngân Hà, trong khoảng thời gian này ta muốn đi một chỗ, ngươi đi với ta
Diệp Quan vừa định cự tuyệt, Từ Thụ lại nói:
- Đi theo ta, ta có thể để ngươi nhìn thấy Bát Oản
Diệp Quan liền nói ngay:
- Thật sao?
Từ Thụ gật đầu, ta không gạt người
Diệp Quan sau khi trầm mặc một lúc lâu, nói:
- Có thể
Từ Thụ nhìn thoáng qua Diệp Quan, cười nói:
- Đi!
Nói xong, nàng trực tiếp đứng dậy bắt lấy tay Diệp Quan biến mất ở tại chỗ
Trong điện, Từ Nhu ở một bên sau khi trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng thở dài;
- Ta đã làm một cuộc mua bán thua lỗ
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình, ở giữa bàn tay nàng, có một đạo lôi kiếp ấn màu đỏ như máu
Từ Nhu mỉm cười, nói khẽ:
- Thời gian không còn nhiều lắm!
Từ Thụ dẫn Diệp Quan đi đến một mảnh thảo nguyên, thảo nguyên mênh mông vô bờ, cuối tầm mắt, dê bò thành đàn, vạn mã phi nước đại, vô cùng hùng vĩ
Trời xanh, mây trắng, thảo nguyên!
Diệp Quan nhìn bốn phía một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Từ Thụ bên cạnh, Từ Thụ đột nhiên nằm trên mặt đất, nàng mở rộng tứ chi, tạo thành chữ đại (大), không thể không nói, cái tư thế này thật sự là có chút mê người
Hôm nay Từ Thụ mặc một chiếc váy dài màu trắng, không chỉ có vóc dáng tuyệt vời, dung mạo cũng là thế gian ít có, vào giờ phút này nàng, hai khép hờ mắt, tham lam hít thở, khắp khuôn mặt là vẻ mặt say mê
Lúc này, Từ Thụ đột nhiên mở hai mắt ra, nàng nhìn Diệp Quan, dùng tay vỗ vỗ phía bên phải mình
Diệp Quan có chút do dự
Từ Thụ cười nói:
- Ta còn có thể ăn ngươi sao?
Diệp Quan vẫn là bất động
Từ Thụ nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Đợi chút nữa ta sẽ cho ngươi gặp Bát Oản!
Diệp Quan không do dự nữa, nằm ở bên cạnh Từ Thụ
Từ Thụ nhìn lên bầu trời, bầu trời xanh lam, trong xanh và sạch sẽ, nói khẽ:
- Ta rất thích nơi này, bởi vì thảo nguyên bao la, có thể bao dung hết thảy
Diệp Quan nhìn trời xanh, vào giờ phút này trong nội tâm cũng là vô cùng yên tĩnh, dường như nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên hỏi:
- Từ Thụ cô nương, ngươi hận đại tỷ của ngươi sao?
Từ Thụ trầm mặc
Diệp Quan nói:
- Trước đó Từ Nhu đã nói qua, ba tỷ muội các ngươi đã từng phát sinh mâu thuẫn cùng với đại tỷ của các ngươi, có đúng không?
Từ Thụ gật đầu:
- Đúng vậy, năm đó chúng ta cãi nhau một phen, sau khi cãi nhau, đại tỷ liền đi. Từ đó về sau, nàng liền chưa từng xuất hiện
Diệp Quan nói khẽ:
- Có thể nói một chút không?
Từ Thụ quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi muốn nghe?
Diệp Quan điểm đầu
Từ Thụ mỉm cười, sau đó nói:
- Năm đó bởi vì một ít chuyện, ý kiến giữa chúng ta cùng với đại tỷ khác biệt, nhưng nàng kiên trì quyết định của mình, thế là, bốn tỷ muội chúng ta cãi nhau cực kỳ lâu, cũng đã nói rất nhiều lời tổn thương lẫn nhau, ngươi cũng biết, cãi nhau mà, nổi nóng, lời gì cũng đều nói ra được
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt đột nhiên dâng lên sương mù:
- Bây giờ nghĩ lại, nàng lúc ấy khẳng định rất thương tâm, bằng không, cũng sẽ không không gặp mặt chúng ta nhiều năm như thế
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Là bởi vì sự tình gì mà cãi nhau?
Từ Thụ khẽ lắc đầu, không nói gì
Diệp Quan đổi một vấn đề khác:
- Hiện tại không còn giận nàng nữa?
Từ Thụ nói:
- Cãi nhau xong, chúng ta đều hối hận. Chúng ta đều muốn giúp đại tỷ, cùng với nàng cùng nhau đối kháng Vũ Trụ Kiếp, nhưng mà, thực lực của chúng ta không đủ, thế là, ba tỷ muội chúng ta bắt đầu điên cuồng tu luyện
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ:
- Nhưng mặc kệ tu luyện thế nào, chúng ta cũng không đuổi kịp đại tỷ, cũng không thể thay nàng chia sẻ Vũ Trụ Kiếp kia
Diệp Quan tức giận nói:
- Cho nên, các ngươi liền đánh chủ ý lên trên người ta?
Từ Thụ quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, nở nụ cười xinh đẹp nói:
- Đúng vậy!
Rất thẳng thắn!
Diệp Quan im lặng không nói gì, sắc mặc nhìn không tốt
Từ Thụ cười nói:
- Lúc ấy chúng ta là địch nhân, tính toán ngươi, không phải chuyện rất bình thường sao?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Hiện tại chúng ta cũng coi như là địch nhân!
Từ Thụ đột nhiên giữ chặt tay Diệp Quan:
- Nhìn ta!
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Từ Thụ, nhìn khuôn mặt tuyệt thế đẹp đến mức làm cho người ta nín thở này, trái tim của Diệp Quan đột nhiên gia tốc, hắn vừa định quay đầu, nhưng lại bị Từ Thụ ngăn lại, hai người ở rất gần, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau
Bạn cần đăng nhập để bình luận