Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 1: Kịch Bản Giết? Không, là xuyên việt!
Chương 1: Kịch Bản Giết? Không, là xuyên việt!
Lúc Vương Trung nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc quân phục màu bạc trước mặt, phản ứng đầu tiên là cosplay của trò chơi chiến tranh nào đó không dành cho otaku.
Bình thường vào lúc này, hắn đều sẽ nhìn thêm vài lần, nhưng sàn nhà và vách tường rung chuyển cắt ngang việc thưởng thức của hắn.
"Cái gì thế?" Hắn lớn tiếng hỏi, kết quả bụi từ trên trần nhà rơi xuống bay vào trong miệng.
Cô gái xinh đẹp trước mặt thở dài, hạ giọng nói: "Xe tăng!"
Vương Trung sững người: "Xe tăng?"
Hắn gãi đầu, cố gắng nhớ lại xem đây là tình huống gì. Đầu tiên, hắn cố gắng lục lại trí nhớ, nhưng ngoài việc bản thân uống say thì chẳng nhớ được gì nữa - không phải sắp Tết rồi sao, uống với đám bạn một chút.
Chẳng lẽ là, sau khi uống say bị bạn bè lôi đến quán Kịch bản giết người?
Rồi cô gái xinh đẹp trước mắt này tình cờ gặp phải, cùng nhau lập nhóm chơi một ván? Woa, còn có chuyện tốt như vậy sao, thêm Wechat trước đã rồi tính.
Vương Trung sờ túi quân, không mò được điện thoại, ngược lại sờ thấy một cái thẻ chứng nhận.
Vỏ ngoài của thẻ chứng nhận sờ rất dày, cảm giác là da bò thật. Vương Trung thầm khen, quán này được đấy, bối cảnh chân thật, đạo cụ cũng không tồi.
Sau đó, hắn mở thẻ chứng nhận ra, nhìn thấy ảnh chụp bên trong thì ngây người.
Chuyện gì thế này? Ảnh chụp không phải mình!
Lúc này, Vương Trung mới hậu tri hậu giác nhận ra, mọi người trước mặt đều có một điểm chung: tất cả đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Mấy đứa bạn đâu rồi?
Ném mình ở đây một mình rồi lập nhóm chơi Kịch bản giết người với người nước ngoài?
Chẳng lẽ đây không phải Kịch bản giết người, mà là... Mà là mình xuyên không rồi?
Vương Trung chỉ thoáng nghĩ như vậy, nhưng lập tức phủ định suy nghĩ này. Con người phải tin tưởng khoa học, đây chắc chắn là trò đùa của đám bạn xấu kia, chết tiệt, dám chơi mình.
Oán khí vừa mới dâng lên, sau khi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt liền tiêu tan, chết tiệt, đây không phải càng tốt sao, nhất định phải xin Wechat của cô gái xinh đẹp nước ngoài trước mặt mới được.
Đám bạn xấu xa của mình bây giờ chắc chắn đang trốn ở đâu đó để xem trò cười, mình mà xin được Wechat của gái xinh thì các ngươi đừng hòng cười nổi!
Lúc này, tiếng nổ bên tai càng gần hơn, vách tường và sàn nhà rung chuyển cũng rõ ràng hơn.
Vương Trung phát hiện bức tường mình đang dựa vào có hai cửa sổ nhỏ, ở vị trí tương đối cao, có ánh nắng chiếu xiên vào.
Cảm giác như cửa sổ lấy sáng của tâng hầm, Vương Trung có một người bạn học sau khi tốt nghiệp đã ra Bắc trôi dạt, cả ngày sống trong căn hầm như thế này, còn thường xuyên đăng ảnh lên Moments, thỉnh thoảng còn chơi trò chơi giả làm cảnh trong tù. Hắn hơi nhón chân, tiến lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Hắn nhìn thấy một đôi giày quân đội giam ở gân cửa sổ.
Làm Kịch bản giết người, có phải hơi quá thật rồi không?
Lúc hắn còn đang nghi ngờ, từng đôi giày quân đội lần lượt xuất hiện, bên ngoài cảm giác có cả một trung đội đang di chuyển.
Cái quái gì vậy?
Ngay sau đó, Vương Trung nhìn thấy nguồn gốc của sự rung chuyển và tiếng nổ vang - bánh xích.
Quán Kịch bản giết người không chỉ thuê hẳn một trung đội diễn viên, còn kiếm đâu ra cả xe tăng? Cái này không đúng rồi!
Vương Trung bắt đầu thở dốc, hắn mơ hồ cảm thấy, bản thân có lẽ thật sự đã xuyên không rồi.
Vì thế tâm trạng thoải mái, ung dung, dửng dưng vừa rồi lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Hắn rụt người lại, một lần nữa quan sát căn hầm này.
Trong phòng ngoài hắn và cô gái xinh đẹp ra, còn có bốn người đàn ông, tất cả đều là người Bắc Âu.
Tất cả mọi người đều mặc quân phục giống nhau, lấy màu kaki làm chủ đạo, phần cổ áo có màu xanh lục.
Ba người đàn ông cầm súng trường, Vương Trung cảm thấy kiểu dáng súng trường rất giống Mosin-Nagart.
Súng trường đã được gắn lưỡi lê, trong đó có một cái lưỡi lê còn dính máu đỏ.
Vương Trung nhìn vết máu đỏ kia vài lần, chẳng lẽ đã từng đâm chết người rồi?
Vũ khí của người đàn ông còn lại trông rất giống súng tiểu liên Suomi của Phần Lan, quân phục của anh ta cũng hơi khác so với ba người kia, trên ống tay áo có thêm hai chữ V.
"Trung sĩ?" Vương Trung thăm dò hỏi.
Người đàn ông cầm súng tiểu liên nhìn ve phía Vương Trung: "Sao thế, ngài cần tã lót sao?"
Mấy người đàn ông đều cười phá lên, nhưng lập tức nín bịt miệng.
Cô gái thì xấu hổ quay mặt đi.
Vương Trung: Ta lót?"
Trung sĩ nhìn xuống đũng quần của Vương Trung.
Vương Trung cúi đầu xuống, kết quả phát hiện bản thân cũng đang mặc quân phục màu kaki, sau đó màu sắc phần đũng quần rõ ràng đậm hơn một mảng, còn lan rộng ra xung quanh.
Hắn sờ thử, quả nhiên là ướt!
"Không phải tôi tè đâu!"
Thật sự không phải! Tôi thóa mạ nó luôn!
Tuy Vương Trung chưa từng ra chiến trường, nhưng hắn không cho rằng mình là loại người vừa ra chiến trường đã tè ra quần - có lẽ vậy.
Không đúng, là chắc chắn rồi!
Vết nước tiểu này sờ vào cũng khô kha khá rồi, chắc chắn không phải vừa mới tè ra, mà là... Là của ai te ra the?
Vương Trung đột nhiên nhớ ra mình đang cầm thẻ chứng nhận, vội vàng mở ra.
Bức ảnh trên thẻ chứng nhận là một chàng trai trẻ đẹp trai cười trông rất ngả ngớn, đương nhiên cũng là người châu Âu, bên cạnh ảnh chụp toàn là chữ viết mà Vương Trung chưa từng thấy qua, hơi giống chữ cái Kirin. Thế mà Vương Trung lại có thể hiểu được ý nghĩa của chúng.
Lúc này, Vương Trung mới nhận ra, từ nãy đến giờ không ai nói tiếng Trung cả, chỉ là mình có thể nghe hiểu nên cứ tưởng là tiếng Trung.
Vương Trung tìm thấy tên của mình bên cạnh bức ảnh: "Aleksei Konstantinovich Rokossovsky", phía trước tên còn có một tiền tố, dịch sang tiếng Trung đại khái là ngài, ý là kính ngữ.
Lúc này, tiếng gầm rú của xe tăng đã đi xa, có thể nghe thấy tiếng súng ở phía xa.
Lúc này, trung sĩ cầm súng tiểu liên lên tiếng: "Tiếng súng cách chúng ta khoảng một hai cây số, chắc chắn là quân của Công tước Vladimir vẫn đang kháng cự, chúng ta nên tìm cách vượt qua khu vực của địch, hội hợp với Công tước.'
Nói xong, trung sĩ quay sang Vương Trung: "Ngài thấy thế nào ạ?"
Một người lính chế giêu: "Hỏi hắn làm gì? Coi chừng hắn lại tè ra quần! Sau này biệt danh của hắn sẽ là Rokossovsky tè ra quần."
"Suyt! Cẩn thận Bá tước nghe thấy sẽ tính sổ với mày đấy! Cấm túc cho biết mặt!" Một người lính khác nói, tuy nội dung là khuyên nhủ đồng bạn, nhưng ngữ khí rõ ràng là đang mỉa mai.
Trung sĩ nghiêm mặt nói: "Bá tước là chỉ huy của chúng ta, đương nhiên phải được ngài ấy đồng ý. Bá tước, ý ngài thế nào?"
Vương Trung nghĩ bụng mình thì biết gì, bản thân chỉ từng chỉ huy quân đội trong game, chỉ là một tên mù, ngoài gật đầu ra thì có vẻ cũng chẳng làm được gì khác.
Bình thường vào lúc này là lúc hack xuất hiện rồi.
Xuất hiện đi, Thâm Lam.
Ngay sau đó, góc nhìn của Vương Trung biến thành góc nhìn từ trên xuống.
Chuyện gì thế này? Mình biến thành vệ tinh do thám rồi? Thật sự có hack sao?
Đáng tiếc, phần lớn khu vực trong tâm nhìn của vệ tinh này đều tối om, chỉ có thể nhìn rõ căn hâm mà bọn họ đang ở.
Ngay sau đó, hắn nhận ra đây là góc nhìn từ trên xuống quen thuộc của game chiến lược thời gian thực, dựa vào kinh nghiệm chơi game chiến lược thời gian thực nhiều năm, hắn lập tức nhận ra thứ đang phát sáng trong tầm nhìn lúc này chính là mình.
Góc nhìn vệ tinh này còn có giao diện, thứ ở góc trên bên phải toàn bộ tâm nhìn hẳn là bảng lính - cũng chính là biểu tượng của quân đội dưới quyền mình.
Lúc này, trong bảng lính chỉ có một đơn vị duy nhất, ý thức của Vương Trung chuyển đến bảng lính, liền nhìn thấy phần mô tả: "Trung tá Aleksei Konstantinovich Rokossovsky."
Được rồi, quân đội duy nhất chính là bản thân sao? Không phải đã nói mình là chỉ huy sao?
Lúc này, Vương Trung nghe thấy cô gái lên tiếng, vội vàng chuyển góc nhìn về phía mình - việc chuyển đổi này dường như chỉ cần một ý niệm là được. Cô gái nói: "Tôi thấy Trung sĩ Zakayev nói đúng đấy, Alyosha, cứ làm như vậy đi."
Alyosha là tên thân mật của cái tên "Aleksei" của thân thể này, người Nga bình thường chỉ có người rất thân thiết mới gọi tên thân mật của nhau, người có mối quan hệ bình thường đều sẽ gọi tên cha, chính là cái tên dài ngoằng ở giữa - Konstantinovich.
Vương Trung: "Chờ chút đã! Kẻ địch vừa mới đi qua, hành động thiếu thận trọng không ổn đâu, chúng ta ở đây chờ một lát."
Thật ra Vương Trung muốn tranh thủ thời gian tìm hiểu về hack. Bây giờ mà di chuyển, trên đường đi ma mới biết có nguy hiểm gì, căn bản không thể nào nghiên cứu kỹ được.
Trung sĩ định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy chúng ta chờ một lát. Chú ý đừng để người Prosen phát hiện."
Người Prosen, đây hẳn là tên của kẻ địch.
Trên Trái đất chắc chắn không có quốc gia nào tên là Prosen, hơn phân nửa là mình không ở Trái đất rồi.
Vương Trung lại tiến vào góc nhìn từ trên xuống, đầu tiên hắn thử tập trung sự chú ý vào cô gái đang ở cùng phòng, quả nhiên tên của cô ấy liền hiện ra: "Lyudmila Vasilyevna Melekhovna, Thượng úy, Cầu nguyện."
Hả? Cầu nguyện là cái gì?
Vương Trung vốn tưởng cô gái này là lính y tế.
Sự chú ý của hắn tập trung vào từ "Cầu nguyện" khoảng một giây, không có thêm bất kỳ mô tả nào hiện ra.
Cái quái gì vậy, hack này bị lỗi à.
Tuy Vương Trung đã nhìn thấy mô tả của Lyudmila, nhưng cô ấy không xuất hiện trong danh sách bảng lính.
Vương Trung chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển sự chú ý sang bốn người còn lại.
Trung sĩ Zakayev một tràng dài, Binh nhất Semyon một tràng dài, Binh nhì Ivan một tràng dài, Binh nhì Yuri một tràng dài.
Trung sĩ là lính súng tiểu liên, binh chủng của những người còn lại đều là lính súng trường.
Vương Trung vốn còn muốn xác nhận tình hình đạn dược của bọn họ, nhưng rất tiếc, không có.
Sau khi xác định không moi móc được thêm gì từ mấy người này, Vương Trung chuyển sự chú ý sang căn nhà bên cạnh.
Căn nhà bọn họ đang ở có thể nhìn xuyên thấu, Vương Trung có thể nhìn thấy tình hình tâng hâm qua mái nhà và sàn nhà tâng hai, hắn nghĩ có thể chuyển đổi tầng hiển thị hay không, xem thử tình hình trên tầng một.
Tuy nhiên, chẳng có tác dụng gì.
Hắn lại muốn xem thử tình hình của quân mình đang chiến đấu ở phía xa, kết quả cũng chẳng làm được qì.
Chẳng lẽ hack này chỉ có thể đơn thuần chuyển đổi góc nhìn, trên thực tế thông tin nhìn thấy từ góc nhìn này vẫn là thông tin mà mắt thường có thể nhìn thấy? Để kiểm chứng suy đoán này, Vương Trung chuyển về góc nhìn của bản thân, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Duy trì động tác này, hắn chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, sau đó phát hiện địa hình bên ngoài xuất hiện.
Hắn nhìn thấy một con đường, không đúng, là nửa con đường, bởi vì hắn chỉ có thể nhìn thấy một dãy nhà đối diện căn hâm bọn họ đang ở.
Nhưng so với góc nhìn bằng mắt thường, cái này rõ ràng hơn nhiều, bằng mắt thường của Vương Trung chỉ có thể nhìn thấy tâng một của căn nhà, thậm chí còn không biết căn nhà có mấy tâng, nhưng góc nhìn này ngay cả nóc nhà cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hack này vẫn có chỗ đáng khen mà.
Vương Trung còn đang cảm thán, thì nghe thấy tiếng bước chân.
Nghe tiếng bước chân ở góc nhìn từ trên xuống, cảm giác âm thanh này như từ trên trời truyền đến.
Vương Trung nhận ra đây là bởi vì tiếng bước chân truyền đến từ đỉnh đầu, thính giác của mình vẫn chưa được chuyển sang góc nhìn từ trên xuống.
Chẳng trách chuyển góc nhìn rồi mà tiếng súng vẫn xa như vậy.
Hắn chuyển về góc nhìn bằng mắt thường, phát hiện mấy người trong phòng đều đang nhìn lên trần nhà.
Vương Trung cũng ngẩng đầu lên, phát hiện trần nhà được làm bằng gõ, lúc này có người đang dùng giày da lớn giãm lên trần nhà, phát ra tiếng "thinh thịch" nặng nề.
Tiếp đó có người nói chuyện, là một ngôn ngữ xa lạ, lần này Vương Trung nghe không hiểu.
Nếu phải nói thì có hơi giống tiếng Đức, nhưng Vương Trung không dám chắc.
Lyudmila nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người Prosenl
Lúc này, Vương Trung nhìn thấy trên trần nhà có một khe hở, trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Vừa nãy mắt thường của mình chỉ có thể nhìn thấy tâng một bên kia đường, sau khi chuyển đổi góc nhìn có thể nhìn thấy tang hai, tâng ba, thậm chí là nóc nhà, vậy có phải là...
Hắn quyết định thử một lần. Chương 2: Bộ hạ thứ nhất
Vương Trung cẩn thận bê một cái ghế đến, đặt dưới khe hở, sau đó rón rén trèo lên ghế.
Như vậy là hắn miễn cưỡng có thể đưa mắt áp sát khe hở này.
Sau đó hắn chuyển sang góc nhìn từ trên xuống.
Dựa vào góc nhìn từ trên xuống, hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi người trong tâng hầm đều đang trợn mắt há mồm nhìn mình.
Vương Trung cũng chẳng rảnh để ý đến người khác, trực tiếp chuyển sang tầng một.
Lần này chuyển đổi thành công.
Thật ra Vương Trung chẳng nhìn thấy gì từ khe hở, nhưng sau khi chuyển đổi góc nhìn, căn phòng trên tầng một hiện rõ mồn một trong tâm mắt.
Tầng một đi vào là phòng khách, bên trái là cầu thang dẫn lên tầng hai, còn có hai cánh cửa thông đến những căn phòng khác.
Vương Trung không nhìn thấy những căn phòng khác, nhưng tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều lọt vào tâm mắt, bao gồm cả kẻ địch đang phát ra tiếng bước chân nặng nề.
Kẻ địch có tổng cộng hai người, mặc quân phục màu đen, đội mũ Stahlhelm, trên mũ Stahlhelm còn có gai nhọn, giống hệt mũ Stahlhelm của quân đội Đức trong Thế chiến thứ nhất.
Vương Trung tập trung chú ý, quả nhiên thông tin của kẻ địch cũng hiện ra, nhưng không có tên, cũng không có đơn vị trực thuộc, chỉ có binh chủng, hai kẻ địch đều là lính súng trường.
Hai tên địch rõ ràng không hề đề phòng, một tên đang lục lọi ngăn kéo, tên còn lại thì cầm 6 bánh mì trên bàn lên cắn một miếng, sau đó nhíu mày phun miếng bánh mì vừa cho vào miệng ra.
Hắn ta chửi rủa một câu, Vương Trung nghe không hiểu.
Nhưng lúc này tâm trạng của Vương Trung vẫn rất tốt, dù sao cũng có hack, mặc kệ hack này có tác dụng gì, có hack trong người cảm giác chính là khác biệt, ít nhất cũng tự tin hơn rất nhiều.
Vương Trung vừa định chuyển về báo cho mọi người tình hình trên đó, thì tên địch ăn bánh mì ném ổ bánh mì đi, đi ve phía cánh cửa thông đến căn phòng khác.
Hắn ta biến mất khỏi tâm mắt của Vương Trung.
Dù Vương Trung có cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy hắn ta.
Vương Trung nghe thấy bên cạnh có người khẽ "suyt" một tiếng.
Hắn chuyển về góc nhìn từ trên xuống của tầng hầm, nhìn thấy Binh nhất Semyon đang canh giữ ở cạnh cửa giơ ngón trỏ lên môi, vừa rồi chắc chắn là anh ta phát ra tiếng "suyt".
Ngay sau đó, Vương Trung cũng nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa không phải từ trên lầu truyền đến.
Tên địch vừa mới biến mất khỏi tâm nhìn kia đã đi xuống tâng hầm bằng cầu thang!
Vương Trung vội vàng chuyển về góc nhìn bằng mắt thường, hạ giọng nói: "Hai tên lính súng trường, một tên đang lục lọi trên lâu, một tên xuống đây rồi."
Trung sĩ nhìn chằm chằm Vương Trung, nhìn biểu cảm là biết ngay không tin. Cũng phải, chỉ nhìn qua khe hở nhỏ như vậy một cái, vậy mà có thể moi ra được nhiều thông tin đến thế, đổi lại là ai cũng không tin nổi.
Hơn nữa "người tiền nhiệm" của Vương Trung còn vừa mới biểu diễn màn tè ra quần, thử đổi vị trí cho nhau mà suy nghĩ, bản thân hắn ra chiến trường cũng sẽ không tin tưởng một tên lính tè ra quần.
Lúc này, tên địch đã đến trước cửa, thử một cái, phát hiện cửa bị khóa, bèn dùng báng súng đập cửa.
Tiếng đập cửa "ram ram' khiến Vương Trung không khỏi căng thẳng.
Hắn cảm thấy trong tình huống này, trên tay mình mà có vũ khí thì hơn, vì vậy liên rút súng lục ra.
Không ai để ý thấy Vương Trung rút súng, bởi vì sự chú ý của mọi người đều đang đổ dồn vào cánh cửa lớn.
Đập vài cái, tên địch bên ngoài cửa ngừng tay, lúc Vương Trung cho rằng tên địch đã bỏ cuộc, thì bên ngoài lại vang lên giọng nói mà hắn không hiểu.
Lyudmila trốn trong góc nhỏ giọng nói: "Hắn ta nói cửa này chỉ có thể khóa từ bên trong, hắn ta biết chúng ta ở bên trong, bảo chúng ta ra ngoài."
Trung sĩ tặc lưỡi: "Het cách rồi, chỉ có thể liều mạng xông ra ngoài thôi."
Hắn cúi đầu kiểm tra buồng đạn của súng tiểu liên.
"Semyon, tránh ra khỏi cửa, tôi bắn chết tên địch xuyên qua cửa!"
Vương Trung nghĩ trong bụng như vậy là không được, trên lầu còn một tên địch, anh mà nổ súng là dẫn hết kẻ địch đến đây đấy.
Hắn tiến lên một bước, giữ lấy súng của trung sĩ, nhỏ giọng nói: "Không được! Dùng lưỡi lê! Trên lâu còn một tên! Chúng ta nấp vào góc khuất chỗ cửa ra, Lyudmila đi mở cửa, giả vờ sợ hãi một chút, nghĩ cách kéo tên địch vào trong, Semyon từ bên cạnh dùng lưỡi lê đâm chết hắn ta."
Trung sĩ nhìn chằm chằm Vương Trung, còn liếc mắt nhìn đũng quần của hắn.
Rõ ràng là gã này đang do dự có nên nghe lời của một tên lính nhát gan tè ra quần trên chiến trường hay không.
Tên địch bên ngoài vẫn đang lớn tiếng gặng hỏi.
Một giây sau, hắn ra hiệu cho những người khác nấp vào.
Lyudmila thấy vậy, liên dùng ngôn ngữ của kẻ địch hét lên một câu gì đó, tiếng của tên địch bên ngoài lập tức im bặt.
Ngay sau đó, kẻ địch dùng ngữ điệu hòa hoãn hơn đáp lại.
Lyudmila: "Tôi đi mở cửa."
Schela kéo Vương Trung trốn vào điểm mù bên cạnh cửa.
Semyon, người đứng gần cửa nhất, nắm chặt khẩu súng trường có gắn lưỡi lê.
Vương Trung áp sát vào tường, cố gắng để tiếng thở của mình không quá lớn.
Thật lòng mà nói, Vương Trung rất căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, suýt chút nữa thì cầm không nổi súng. Hắn phải đổi sang tay trái cầm súng, dùng sức lau mồ hôi trên áo, sau đó mới đổi lại.
Mẹ kiếp, không biết cái hack của mình có tăng thêm võ lực cá nhân hay không, nếu không thì mình chỉ là một tên "gà mờ”, gặp kẻ địch là chết chắc. Lyudmila chỉnh trang lại quân phục, có lẽ vì là người Châu Âu nên cô ấy thật sự rất đầy đặn, rõ ràng khuôn mặt rất thanh tú nhưng vóc dáng lại bốc lửa như vậy.
Vừa đáp lại kẻ địch, Lyudmila vừa đi tới cạnh cửa, nắm lấy tay nắm cửa, cuối cùng nhìn Schela một cái.
Cái nhìn này không hề hướng về phía Vương Trung, vị chỉ huy trên danh nghĩa, cho thấy Lyudmila vẫn coi Schela là người đưa ra quyết định.
Schela gật đầu, Lyudmila lập tức kéo cửa ra, hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của Vương Trung.
Lúc này, góc nhìn của Vương Trung không nhìn thấy kẻ địch, nhưng hắn có góc nhìn từ trên xuống, chỉ cần chuyển đổi là có thể nhìn thấy ánh mắt của kẻ địch đều trợn tròn.
Dù sao Lyudmila cũng rất xinh đẹp.
Lyudmila trực tiếp đưa tay ra, giật lấy khẩu súng trường của kẻ địch, kéo hắn vào trong phòng.
Tên địch không hề phản kháng mà đi vào trong.
Semyon quyết đoán, dùng lưỡi lê đâm vào hông của hắn ta.
Tên địch kêu lên một tiếng đau đớn.
Lyudmila nhanh tay le mắt bịt miệng hắn ta lại.
Nhưng đã muộn, từ tâng một vọng lên tiếng chất vấn của một tên địch khác: "Sécrag?"
Trong lúc nguy cấp, Vương Trung nhanh trí nói với Lyudmila: "Hét lên đi! Cô hét lên đi!"
Lyudmila lập tức hét lên, như thể đang bị...
Vương Trung thấy kẻ địch đều ngây người, bởi vì hắn chẳng làm gì cả, thậm chí còn cách Lyudmila một khoảng, giữa hai người còn có một khẩu súng trường.
Semyon liên tiếp đâm vài nhát, tên địch chống cự quyết liệt cuối cùng cũng nằm im.
Vương Trung lập tức nói với Lyudmila: "Cô nằm lên bàn, ôm lấy cái xác này, tiếp tục hét lên, dụ tên thứ hai xuống đây."
Lyudmila làm theo.
Vương Trung đang định ra lệnh cho Semyon thì thấy anh ta lại trốn vào bên cạnh cửa.
Góc nhìn từ trên xuống này đúng là tiện lợi, theo đúng nghĩa đen là nhìn sáu hướng.
Tên địch thứ hai xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Lyudmila thì cười lớn: "Wow, đánh chết Cổ Đạt A Phát đi!"
Tên địch mê mẩn sắc đẹp thậm chí còn không nhận ra vết máu trên người đồng bọn, cứ thế đi vào phòng.
Semyon hét lớn một tiếng, giơ lưỡi lê lao tới.
Nhưng tên này phản ứng rất nhanh, nghiêng người né tránh, sau đó cầm mũ sắt nện thẳng vào đầu Semyon, lúc này đang không kịp thu chiêu.
Semyon kêu lên thảm thiết, có lẽ là bị mũi nhọn trên mũ sắt của hắn ta đâm trúng.
Mẹ kiếp, cái mũi nhọn đó vậy mà cũng có thể phát huy tác dụng sao?
Tên địch hét lớn, rút dao găm đâm vào người Semyon.
Từ trên cao nhìn xuống, Vương Trung thấy rõ ràng Semyon không còn động đậy. Chuyển sự chú ý lên trên cũng không có bất kỳ thông tin nào.
Binh nhì lvan cầm lưỡi lê lao tới, đâm trúng tim tên địch.
Hắn ta trừng mắt nhìn Ivan, há to miệng, nhưng không nói được gì.
Có lẽ vì Vương Trung quan sát tất cả từ trên xuống nên hắn không có cảm giác gì, mãi đến khi chuyển về góc nhìn bình thường, hắn mới ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Lyudmila: "Còn kẻ địch nào không?”
Vương Trung: "Ôn ào như vậy mà không ai hỏi han gì, chắc là không còn."
Vừa nói, Vương Trung vừa đi đến cửa chính, nhìn ra bên ngoài, phát hiện ra bên ngoài cũng là một căn hầm, chứ không phải hành lang như hắn nghĩ. Bên cạnh bức tường có một cầu thang dẫn lên mặt đất.
Vương Trung: “Chúng ta lên sân thượng trước, xem xét tình hình xung quanh."
Cái hack của hắn cần tâm nhìn, lên sân thượng có tâm nhìn tốt thì chắc chắn có thể "thắp sáng" xung quanh.
Hắn quay đầu nhìn những người trong phòng, thấy tất cả đều đang nhìn mình.
Schela lên tiếng: "Không, chúng ta đi luôn, lên sân thượng chẳng khác nào tự muốn để kẻ địch phát hiện sao?”
Lyudmila đẩy cái xác ra, đứng dậy: "Chúng ta dụ kẻ địch xuống đánh lén còn chết một người, nếu vừa roi anh nổ súng ngay thì có khi chúng ta đã chết sạch rồi!"
Schela lắc đầu: "Lan này chỉ là may mắn thôi, một kẻ vừa lên chiến trường đã tè ra quân thì không thể nào may mắn mãi được! Chúng ta nên nhân lúc chưa bị phát hiện mà rút lui ngay! Vasilyevna, đi cùng chúng tôi, chúng tôi đảm bảo đưa cô đến chỗ quân bạn, để cô trở về đội!"
Vương Trung sững người một lúc mới phản ứng kịp, Vasilyevna là tên cha của Lyudmila, người Nga khi xưng hô với người không thân hoặc có địa vị cao hơn mình đều gọi bằng tên cha, gọi thẳng tên là bất lịch sự.
Chắc là không phải người Nga đâu nhỉ, dù sao đây cũng không phải Trái Đất, nhưng rõ ràng là người ở đây đang theo luật lệ của người Nga.
Lyudmila do dự một chút rồi nói: 'Không, tôi ủng hộ Trung tá."
Schela lắc đầu: "Vậy thì hết cách rồi, chúng ta đi thôi!"
Nói xong, anh ta đẩy Vương Trung đang đứng ở cửa ra, cầm súng tiểu liên đi về phía cầu thang dẫn lên tang một.
Hai binh nhì cũng đi theo.
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại Vương Trung và Lyudmila, cùng với ba cái xác.
Vẻ mặt Lyudmila rõ ràng là đang hối hận.
Vương Trung: "Cô có thể đuổi theo họ."
Lyudmila cắn môi, nhìn Vương Trung: "Không, tôi nghĩ trong tình huống hiện tại, đi theo bên nào thì tỷ lệ sống sót cũng không cao."
Vương Trung: “Cô nói đúng."
Hắn hít sâu một hơi, quay sang nhìn những cái xác. Hắn nhặt khẩu súng của Semyon lên đưa cho Lyudmila: "Cô cầm lấy cái này đi, biết bắn súng chứ?"
Lyudmila nhận lấy khẩu súng, thành thạo kiểm tra nòng súng, ngẩng đầu nhìn Vương Trung: "Thành tích bắn súng của tôi tốt hơn anh đấy, Trung tá, anh quên rồi sao?”
"Hả, vậy à?" Vương Trung thầm nghĩ, rốt cuộc là mình đã nhập vào cái loại phế vật gì thế này.
Lục soát thêm được một khẩu súng trường, vài quả lựu đạn và một ít đạn dược từ hai cái xác còn lại, Vương Trung quyết định xuất phát.
Hắn rón rén leo lên cầu thang, đến mặt đất, việc đầu tiên là chuyển sang góc nhìn từ trên xuống.
Lúc này hắn phát hiện ở góc trên bên phải màn hình, ngoài bản thân ra còn có thêm một người nữa, tập trung chú ý vào tấm bảng tên người lính mới xuất hiện dòng chữ: "Đại úy Lyudmila Vasilyevna Melekhovna, Cầu nguyện thủ."
Vậy là những người nghe theo mệnh lệnh của mình sẽ xuất hiện trong danh sách này sao?
Mà Cầu nguyện thủ là cái quái gì vậy?
Vương Trung chuyển đổi tâng, đột nhiên phát hiện ra mình có thể nhìn thấy cả căn hầm.
Chẳng lẽ, giống như trong game chiến thuật thời gian thực, cái hack này của mình có thể lấy được tầm nhìn của toàn đội?
Vậy thì quá tiện rồi, chỉ cần có được quyền chỉ huy của càng nhiều quân đội thì tầm nhìn sẽ càng rộng.
Dù sao thì hiện tại mình cũng đã có một binh sĩ rồi.
Lại còn là một cô gái xinh đẹp như vậy.
Vương Trung cẩn thận sờ lên tầng hai, sau đó phát hiện tâng hai đã trúng một quả pháo, bức tường đối diện với đường phố có một lỗ hổng lớn.
Lyudmila: "Chúng tôi vốn ở tầng hai, kết quả còn chưa kịp phá hủy xe tăng của địch thì đã trúng pháo, cả tiểu đội Thần tiễn chỉ còn lại mình tôi."
Tiểu đội Thần tiễn là cái gì nữa?
Lyudmila: "Tiểu đoàn bộ binh của Thiếu tá Zakayev vốn đang yểm trợ cho chúng tôi ở gần đó. Tiểu đội của chúng tôi, còn có tiểu đoàn bộ binh, đều do anh chỉ huy, Trung tá! Nhưng mà anh bị quả pháo đó dọa cho tè ra quần, cuống cuồng chạy xuống hầm trốn!"
Ra là vì thế nên Zakayev mới không muốn mình chỉ huy - Vương Trung thầm nghĩ, cũng dễ hiểu thôi.
Vương Trung nhìn Lyudmila: "Tin tôi đi, tôi đã... đã không còn là tôi của ngày xưa nữa!"
Đúng là không còn là hắn nữa rồi.
Chắc là cái tên nhát gan kia đã bị dọa chết khiếp, còn mình thì chết vì uống rượu ở một thế giới khác - đại khái là thế, sau đó mình nhập vào người tên nhát gan này.
Chuyện đó không quan trọng, điều quan trọng là những gì xảy ra tiếp theo.
Sau khi đã trấn an được Lyudmila, Vương Trung đang định quay người đi quan sát tình hình thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, bèn hỏi Lyudmila: "Chúng ta... ừm..."
Lúc này mà hỏi Lyudmila xem mình là người nước nào thì có vẻ không hợp lý lắm, lỡ đâu lại đánh mất chút lòng tin ít ỏi vừa có được, mất đi người lính duy nhất này thì nguy.
Thôi, cứ ưu tiên sống sót trước đã. À mà khoan, nếu như muốn sống sót, đầu hàng có được không nhỉ?
Dù sao mình cũng là người Trung Quốc, đâu cần phải liều mạng vì một đất nước mà mình còn chưa biết tên.
Có lẽ là biểu cảm của Vương Trung đã để lộ suy nghĩ của hắn, đúng lúc này Lyudmila lên tiếng: "Nếu anh muốn đầu hàng người Prosen, tôi sẽ bắn chết anh trước!"
Thôi xong, đường này đi không thông rồi.
Vương Trung thầm nghĩ, cứ đi một bước tính một bước vậy.
Hắn chạy đến chỗ lỗ hổng trên tường, nằm xuống, nhìn ra bên ngoài, đồng thời chuyển sang góc nhìn từ trên xuống.
Quả nhiên, địa hình của toàn bộ khu vực hình quạt phía trước đều được "thắp sáng”.
Tất nhiên, một số tòa nhà cao hơn hai tang vẫn che khuất tâm nhìn, tạo thành những mảng tối.
Trong phạm vi Vương Trung có thể nhìn thấy, kẻ địch đều hiện rõ mồn một. Thậm chí hắn còn nhìn thấy cả đội của Zakayev.
Bọn họ đang tiến về phía trước dọc theo một con hẻm, phía trước chính là kẻ địch.
Sau đó, Vương Trung trơ mắt nhìn họ chạm trán với kẻ địch, thậm chí còn không kịp suy nghĩ xem nên phản ứng như thế nào.
Kẻ địch có một chiếc xe bọc thép chở quân, súng máy trên xe lập tức khai hỏa, Thiếu tá đi đầu trúng đạn ngã xuống, thậm chí còn chưa kịp bóp cò.
Hai binh nhì đi theo Thiếu tá định bỏ chạy, nhưng bị đạn lửa của súng máy đuổi kịp, ngã gục xuống đất, cả đội bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Lúc này, Vương Trung nghe thấy giọng nói lo lắng của Lyudmila: "Tiếng súng gần quá, chuyện gì vậy?"
Vương Trung: "Thiếu tá Zakayev chết rồi, tất cả đều chết rồi. Vừa đụng độ với xe bọc thép của địch."
Lyudmila im lặng vài giây, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Cô hoàn toàn không nghi ngờ việc tại sao Vương Trung lại biết chuyện này.
Vương Trung quan sát phía đông, nếu Zakayev tiến về phía đông, vậy có lẽ anh ta cho rằng quân ta đang ở hướng đó.
Cách đó khoảng ba khu nhà, Vương Trung nhìn thấy quân ta đang giao tranh.
Nhìn từ trên cao xuống thì có vẻ không xa lắm, vấn đề là trên đường có rất nhiều kẻ địch, còn có ít nhất mười chiếc xe tăng, xe bọc thép.
Vương Trung quan sát một lúc lâu, nhận thấy tuy kẻ địch đông nhưng thực ra có rất nhiều tòa nhà đã che khuất tâm nhìn của chúng, chỉ cần mình duy trì được góc nhìn từ trên xuống thì vẫn có thể len qua được.
Mau chốt là hai điểm, thứ nhất là liệu có thể điều khiển bản thân di chuyển trong góc nhìn này hay không.
Dù sao thì hệ thống này cũng không có chuột, không thể nào giống như chơi game chiến thuật, click chuột một cái là quân lính di chuyển được.
Vương Trung chuyển mục tiêu sang bản thân, thử tưởng tượng xem có thể điều khiển hình nhân đang nằm sấp trên mặt đất kia di chuyển hay không. Không ngờ vừa nghĩ xong, hắn đã thực sự di chuyển, thậm chí còn cảm nhận được cảm giác thân thể ma sát với mặt đất.
Cảm nhận được những điều này ở góc nhìn từ trên xuống thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa Vương Trung còn cảm thấy đầu óc choáng váng dữ dội - có lẽ là do não bộ chưa thích ứng được với tình huống này, cảm giác do cơ thể truyền đến và hình ảnh trước mắt không khớp nhau gây ra chóng mặt.
Cũng giống như việc một số người bị say tàu xe vậy.
Vương Trung lại thử di chuyển một chút, kết quả là choáng váng đến mức không chịu nổi.
Hắn đành từ bỏ việc tự mình di chuyển ở góc nhìn này.
Vậy thì có thể điều khiển Lyudmila di chuyển không?
Hắn thử "phát công” về phía Lyudmila, muốn dùng ý nghĩ để chỉ huy cô, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đột nhiên, Vương Trung nhận ra mình vừa làm một việc cực kỳ ngu ngốc: Mẹ kiếp, ý nghĩ cái khỉ gì, cứ trực tiếp ra lệnh là được rồi.
"Lyudmila", hắn nói,'Cô có nhìn thấy cửa sổ bên tay phải không, đi đến đó nhìn ra ngoài xem, cẩn thận một chút."
Lyudmila kinh ngạc: "Lam sao anh nhìn thấy phía sau?"
"Vừa rồi tôi có linh cảm. Nhanh lên!"
Lyudmila di chuyển đến bên cửa sổ, nhờ đó mà Vương Trung có được tâm nhìn phía sau căn phòng.
Được rồi!
Vậy thì lát nữa cứ để Lyudmila đi trước mở đường, mình đi theo saul
Nhưng mà cứ để con gái người ta xông pha như vậy có phải là hơi hèn hèn không?
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, Vương Trung đã trơ trến lựa chọn phương án có lợi cho sự sống của mình hơn.
Hắn nói: 'Lyudmila, đại khái tôi biết đường đi rồi. Trình bắn súng của cô tốt, cô đi trước dẫn đường đi, chúng ta xuất phát thôi." Chương 3: Bi thương**
Vì vậy, tiểu đội nhỏ của Vương Trung cứ thế lên đường.
Nói ra thì đúng là mất mặt, một người đàn ông to lớn như hắn lại để cho một cô gái nhỏ nhắn đi trước mở đường.
Nhưng mà lần cuối hắn sử dụng súng trường bắn đạn thật là lúc học quân sự ở trường đại học, tổng cộng bắn năm viên mà có một viên trượt mục tiêu.
Nếu hắn đi trước, gặp kẻ địch cho dù có nổ súng trước thì cũng chưa chắc đã bắn trúng, sau đó kiểu gì cũng toi đời.
Vương Trung sử dụng góc nhìn từ trên xuống để quan sát Lyudmila, phải công nhận là cô ấy có thân hình rất đây đà, khi di chuyển trông vô cùng quyến rũ, cho dù là nhìn từ trên xuống cũng rất rõ ràng.
Nhưng lúc này Vương Trung không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó nữa, hắn đang tập trung cao độ quan sát động tĩnh của kẻ địch, đây là chiến trường, lơ là một chút là mất mạng như chơi.
Lyudmila đi đến ngã rẽ thì ngồi xổm xuống, cẩn thận thò đầu ra quan sát.
Vương Trung lập tức có được tâm nhìn toàn cảnh phía bên kia ngã rẽ, thậm chí còn có thể nhìn thấy tầng một của tòa nhà đối diện Lyudmila.
Nhờ có tâm nhìn này mà Vương Trung phát hiện ra có kẻ địch ở bên trái, có lẽ là vì bên trái là đường cái dẫn vào trung tâm thành phố.
Hắn muốn Lyudmila đi sang bên phải, bèn thử dùng ý nghĩ để chỉ huy cô, nhưng vô dụng.
Vậy là Vương Trung đành phải hạ giọng gọi: "Lyudmilal"
Cô gái quay đầu lại, Vương Trung chỉ sang bên phải: "Bên phải! Bên phải không có kẻ địch!"
Không phải Vương Trung không muốn ra lệnh một cách im lặng hơn, mà là hắn hoàn toàn mù tịt về các loại ám hiệu chiến thuật, lại càng không biết ám hiệu của thế giới này có giống với Trái Đất hay không.
Lyudmila rẽ sang phải, Vương Trung lập tức bám theo, hai người một trước một sau đi đến ngã rẽ tiếp theo, quả nhiên không gặp phải kẻ địch nào.
Cô gái dừng lại ở ngã rẽ, quay đầu lại nhìn Vương Trung với vẻ nghi hoặc: "Sao anh biết bên này không có kẻ địch?"
Vương Trung thuận miệng bịa chuyện: "Tôi đoán."
Lyudmila nhíu mày: "Đoán? Anh có biết nếu đụng phải kẻ địch là chúng ta tiêu đời không?"
Vương Trung: "Tôi biết. Lần này đi bên trái."
Hắn đã nắm được bí quyết nói chuyện khi sử dụng góc nhìn từ trên xuống, tuy vẫn còn hơi choáng váng do góc nhìn bị lệch nhưng không còn nghiêm trọng như ban nãy nữa.
Vì vậy, trong lúc nói chuyện với Lyudmila, hắn đã tranh thủ quan sát và xác nhận con đường bên trái không có kẻ địch, đồng thời tiếng súng lúc này cũng đang vọng đến từ bên trái.
Nếu lấy đông tây nam bắc làm mốc thì đó là hướng đông.
Nói cách khác, đi ve hướng đông thì khả năng cao sẽ gặp được quân ta. Lyudmila nhìn chằm chằm Vương Trung một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo mệnh lệnh, khom lưng re sang đường.
Vương Trung lập tức chuyển về góc nhìn bình thường - hắn vẫn chưa thể nào di chuyển khi sử dụng góc nhìn từ trên xuống, sẽ bị choáng váng đến mức không chịu được.
Ở góc nhìn bình thường, Vương Trung chạy đến ngã rẽ, thò đầu ra nhìn, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của Lyudmila.
Tuy bóng lưng của cô gái rất hấp dẫn, nhưng góc nhìn này quá hạn chế, Vương Trung không chút lưu luyến mà chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, cảnh giác quan sát xung quanh.
Ngay khoảnh khắc hắn vừa chuyển đổi góc nhìn, hắn nhìn thấy một chiếc Jeep đang lao đến từ phía sau.
Hắn lập tức lao ra khỏi ngã rẽ, né tránh chiếc .Jeep trong gang tấc.
Nhưng dưới góc nhìn từ trên cao quan sát cơ thể, cơn choáng váng ập đến, buộc Vương Trung phải thoát khỏi trạng thái đó, vịn tường nôn khan.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Vương Trung lập tức quay đầu chĩa súng, hóa ra là Lyudmila chạy về.
"Tôi thấy anh không ổn nên quay lại...' Cô gái lo lắng,'Mặt anh trắng bệch, đột nhiên bị sao vậy?"
Trong mắt Lyudmila, Vương Trung hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, đột nhiên lại trắng bệch.
Vương Trung: “Tôi không saol"
Choáng váng là vậy nhưng Vương Trung vẫn chưa quên chuyện chiếc xe jeep, bèn thò đầu ra ngoài liếc nhìn rồi chuyển sang góc nhìn từ trên cao.
Chiếc xe jeep quả nhiên đang chạy dọc theo con đường, trên xe có ba người, tài xế không mang vũ khí, viên trung sĩ ngồi ghế phụ mang theo súng tiểu liên, người ngồi sau có vẻ là sĩ quan, đầu đội mũ kê-pi.
Vương Trung: "Xe jeep, mau nấp đi!"
Ngay sau đó Vương Trung phát hiện ra hai bên ngõ hẻm không có tòa nhà nào mở cửa, muốn trốn cũng không kịp nữa.
Vương Trung lập tức đổi mệnh lệnh: "Không, lựu đạn!"
Nói xong, Vương Trung chuyển về góc nhìn thông thường, lấy quả lựu đạn ra, vặn nắp đuôi -
Đột nhiên, Vương Trung đổi ý, đưa quả lựu đạn cho Lyudmila bên cạnh: "Cô ném đi!"
Vương Trung chưa từng ném lựu đạn bao giờ, tự mình ném lỡ thành vụng.
Kẻ địch có súng tiểu liên, khoảng cách gân như vậy mà không nổ chết được chúng thì cả Vương Trung và Lyudmila đều phải bỏ mạng ở đây.
Lyudmila im lặng: "Tôi cũng chẳng ném bao nhiêu lần, dù sao tôi là xạ thủ, không giống như bắn súng và cưỡi ngựa, ở nhà thường xuyên luyện tập."
Vương Trung: "Vẫn hơn tôi, tôi nói ném thì cô thò người ra ném."
Vừa nói, Vương Trung vừa chuyển sang góc nhìn từ trên cao.
Khoan đã, có nên nhường góc khuất này không nhỉ? Nhưng không còn thời gian nữa, chiếc xe jeep đã sắp đến gần, Vương Trung hét lớn: "Chính là lúc này!"
Lyudmila nhanh chóng lao ra khỏi góc khuất, giơ tay lên.
Vương Trung nhìn thấy một vật bay theo đường vòng cung rơi xuống xe địch.
Nhưng vật đó không phát nổ ngay!
Lyudmila vừa kéo chốt đã ném!
Vương Trung nhìn thấy viên sĩ quan ngồi ghế phụ chĩa súng tiểu liên vào Lyudmilal
Trong lúc nguy cấp, Vương Trung thò đầu ra hét lớn: "Bên này!"
Tên sĩ quan cũng rất căng thẳng, nghe thấy tiếng hét lập tức quay họng súng về phía Vương Trung bóp cò.
Vương Trung rụt đầu lại hơi chậm một chút, bả vai như bị ai đó giáng cho một búa tạ.
Tiếp đó là tiếng đạn tiểu liên bắn vào tường gạch ở góc tường.
Ngay sau đó, quả lựu đạn phát nổ.
Từ góc nhìn từ trên cao, Vương Trung nhìn thấy rõ ràng viên trung sĩ nổ súng bị hất văng khỏi xe, tài xế đập đầu vào vô lăng, ngất xỉu.
Chiếc mũ của viên sĩ quan ngồi sau bay lên, không biết sống chết ra sao.
Chiếc xe mất lái lao thẳng về phía Lyudmilal
Cô gái như một chú thỏ hoang nhanh nhẹn, nhẹ nhàng nhảy sang một bên né tránh.
Chiếc xe jeep đâm sâm vào một ngôi nhà bên đường.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm, vừa ra lệnh "nhặt súng tiểu liên của tên trung sĩ đó”, vừa chuyển về góc nhìn thông thường kiểm tra vết thương.
Bả vai Vương Trung đỏ ửng, xé áo ra thì thấy một vết thương dài bằng ngón tay.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương, cơn đau dữ dội ập đến - adrenaline đâu rồi?
Vương Trung vội vàng tìm kiếm túi cứu thương, xem bên trong có morphine hay không.
Vương Trung sờ soạng một hồi thì lấy ra được một chiếc túi cứu thương, kết quả mở ra chỉ thấy băng gạc và một gói bột màu trắng có ghi chữ "Sulfonamide”.
Trong phim chiến tranh, hình như lúc cấp cứu, quân y thường đổ bột lên vết thương, nhưng Vương Trung không biết đó có phải là Sulfonamide hay không nên không dám đổ bừa, chỉ đành dùng băng gạc quấn chặt cánh tay đang chảy máu.
Nghe nói khi bị đau, não bộ sẽ tự tiết ra chất giảm đau, không biết có phải cơ chế này đã phát huy tác dụng hay không, sau khi Vương Trung băng bó xong thì cơn đau cũng giảm đi nhiều.
Lyudmila cầm súng tiểu liên đi tới, vừa nhìn đã thấy cánh tay Vương Trung: “Anh bị thương à?”
Vương Trung: "Không, tôi quấn chơi thôi."
Vương Trung cũng không biết tại sao mình lại nói đùa như vậy.
Lyudmila có vẻ nhẹ nhõm: "Trông không nghiêm trọng lắm."
Vương Trung: 'Lấy được súng tiểu liên chưa? Đạn đâu?"
"Lấy hết rồi." Lyudmila vỗ vỗ túi đạn đeo bên hông. Vương Trung liếc nhìn, kiểu đeo túi đạn ngang hông này trông giống quân Đức. Vương Trung lại nhìn kỹ khẩu súng tiểu liên vừa thu được, quả nhiên rất giống MP40.
Lyudmila nhận ra ánh mắt của Vương Trung, nói: "Tôi không rành dùng loại súng này lắm, hay anh cầm lấy đi, tôi tự tin hơn với súng trường."
Vương Trung chỉ vào vai mình: "Cô xem tôi bây giờ có thể cầm súng bắn được không?"
Thực ra, lúc này chỉ cần Vương Trung hơi dùng sức một chút là bả vai sẽ đau như cắt.
Lyudmila thở dài, nắm chặt khẩu súng tiểu liên, miệng lẩm bẩm: "Súng tiểu liên của quân Prosen tôi chỉ thấy kẻ địch sử dụng, may mà tôi biết tiếng Prosen, biết cái nào là chốt an toàn..."
Vương Trung: "Đi thôi, tiếng nổ của lựu đạn và vụ va chạm có thể đã khiến kẻ địch chú ý rồi đấy."
Lyudmila xoay người đi được hai bước thì ngoái đầu nhìn Vương Trung: "Hay để tôi dìu anh?"
Vương Trung đứng dậy: "Tôi trúng đạn tay, chứ có phải trúng đạn chân đâu. Đi thôi!"
Một lát sau, đội hai người Vương Trung lại di chuyển đến ngã tư.
Lyudmila vừa thò đầu ra, Vương Trung đã thấy ở phía bắc con đường, cách đó khoảng hai trăm mét, hai bên đang giao tranh ác liệt.
Quân đội mặc quân phục màu kaki đang chiếm giữ một tòa nhà nguy nga tráng lệ, nã đạn ra đường phố từ các ô cửa sổ.
Binh lính mặc đồ đen ẩn nấp sau những chướng ngại vật ở hai bên con đường lớn.
Vương Trung nhìn thấy hai chiếc xe tăng đang bốc cháy trên đường, có lẽ đã bị phá hủy bởi hỏa lực chống tăng của quân đội mặc quân phục kaki.
Nhưng kỳ lạ là, Vương Trung tìm mãi mà không thấy khẩu pháo chống tăng nào.
Đang thắc mắc thì Lyudmila quay đầu lại.
Vương Trung lập tức mất đi phần lớn tâm nhìn - hệ thống của Vương Trung chỉ có thể nhìn thấy hình quạt ở phía trước, rất giống cơ chế tâm nhìn trong các game chiến thuật thời gian thực hardcore như "Men of War'.
Lyudmila nói với Vương Trung ở phía sau: "Nhanh lên! Chúng ta chỉ cần qua đường là có thể hội hợp với đồng đội!"
Vương Trung: "Cô cứ đi thẳng đi, tôi sẽ theo sau ngay."
Lyudmila: "Được rồi, để tôi đi thăm dò hỏa lực của địch cho anh."
Lời này của cô, chẳng phải là tôi đã chắc chắn không có kẻ địch mới để cô đi sao!
Chưa kịp để Vương Trung lên tiếng, Lyudmila đã đứng dậy, chạy vụt qua đường.
Sau khi xác định Lyudmila an toàn, Vương Trung mới chuyển về góc nhìn thông thường, bắt đầu di chuyển.
Lúc này, tâm nhìn của Vương Trung hoàn toàn bị giới hạn trong phạm vi cơ thể, không còn khả năng bao quát chiến trường, trong lòng Vương Trung cũng trở nên bất an, luôn có cảm giác sẽ có viên đạn bay tới từ đâu đó.
Đau dài không bằng đau ngắn!
Vương Trung hạ quyết tâm, co giò chạy như bay, lao ra khỏi ngã tư, băng qua con đường lớn. Lyudmila đang nap sau một cột đèn, tay cầm khẩu súng tiểu liên của địch, cảnh giác quan sát xung quanh.
Vương Trung vừa đến bên cạnh cô thì cánh cửa một cửa hàng bên đường mở ra.
Một người lính mặc quân phục kaki thò đầu ra: "Nhanh vào đây!"
Vương Trung võ vai Lyudmila: "Đi maul"
Nói xong, Vương Trung lao vào cửa hàng trước, Lyudmila theo sát phía sau. Chương 4: Bất ngờ
Sau khi xông vào trong phòng, Vương Trung thở phào nhẹ nhõm.
Không biết có phải do đã yên tâm hay không mà vết thương của Vương Trung bắt đầu đau nhức.
Vương Trung nói lớn: Quân y!"
Ngay lập tức, một nữ quân y xuất hiện: "Ai gọi tôi đấy?"
"Tôi tôi!" Vương Trung giơ cao tay trái lên - tay phải bị thương không thể dùng sức, giơ lên cũng được nhưng sẽ rất đau.
Nữ quân y chạy đến, xé toạc ống tay áo của Vương Trung, nhanh chóng tháo băng gạc ra: "Ai băng bó thế này?"
Vương Trung: "Tôi tự băng. Vừa rồi tình huống cấp bách, chúng tôi vừa cho nổ một chiếc xe jeep của địch, không biết lúc nào chúng sẽ nghe thấy tiếng động mà tìm đến."
Nữ quân y: "Băng bó kém quá, lại còn chưa khử trùng, đã bắt đầu mưng mủ rồi, cậu đợi sốt cao đi là vừa. May mà viên đạn xuyên qua rồi."
Nói xong, cô lấy ra một gói bột màu vàng rắc lên vết thương của Vương Trung.
Vương Trung đau đến mức hét lên.
Nữ quân y trêu chọc: "Keu gì chứ, bạn gái đang nhìn kìa."
Lyudmila vốn đang quan sát bên ngoài, nghe thấy vậy liền quay đầu lại: "Tôi không phải bạn gái anh ta. Tôi là xạ thủ, thuộc Sư đoàn Thần tiễn số 55, nhưng khẩu "Thần tiễn" của tôi đã bị xe tăng bắn hỏng rồi."
Nói đến đây, Lyudmila liếc nhìn Vương Trung, do dự một chút rồi nói: "Tôi may mắn thoát chết dưới sự chỉ huy của Trung tá Rokossovsky."
Thực tế thì Aleksei Konstantinovich Rokossovsky sau khi bị xe tăng bắn một phát đã chạy trối chết xuống tầng hầm - theo đúng nghĩa đen.
Lyudmila nói như vậy là để giữ thể diện cho Vương Trung.
Nhận ra điều này, Vương Trung lặng lẽ khép hai chân lại, sợ người khác nhìn thấy vết bẩn trên quần.
Vết bẩn đó không phải của Vương Trung, tốt nhất là không nên để ai phát hiện ra.
Viên sĩ quan vừa mở cửa cho hai người nhíu mày: "Khu vực phòng thủ của Trung tá Rokossovsky ở cách đây hai dãy nhà, chẳng lẽ sư đoàn đó đã tan rã rồi sao?"
Vương Trung nhớ lại những gì mình quan sát được từ tầng hai, dường như không hề thấy bóng dáng đội quân kaki nào đang kháng cự ở gần đó.
Vì vậy, Vương Trung đáp: "Vâng, sư đoàn của tôi đã tan rã."
Nguyên nhân tan rã ư, tất nhiên là do chỉ huy đã bỏ chạy, đội quân như vậy không tan rã mới lạ.
Viên sĩ quan chửi thê một câu, hung hăng vuốt bộ râu quai nón của mình.
Lyudmila liếc nhìn Vương Trung, nói: "Kẻ địch tấn công quá mạnh, chúng tôi không thể chống đỡ được."
Vương Trung chợt nhớ ra, Lyudmila gọi mình là Alyosha, đây là biệt danh của Aleksei, nếu đất nước này cũng có cách gọi tương tự như nước Nga ở thế giới của Vương Trung thì việc gọi biệt danh chứng tỏ quan hệ giữa hai người khá thân thiết.
Chắc chắn bây giờ Lyudmila che giấu cho Vương Trung cũng là vì mối quan hệ này.
Vương Trung cảm thấy hơi hụt hãng.
Vương Trung còn tưởng rằng mình đã giành được sự tin tưởng của cô gái này.
Lyudmila nói tiếp: "Tôi muốn quay lại đội, sư đoàn của tôi được phân bổ rải rác cho toàn bộ Sư đoàn 79, chắc chắn vẫn còn đồng đội sống sót, tôi muốn gia nhập cùng họ."
"Cô đến thật đúng lúc,' viên sĩ quan râu quai nón nói, Tiểu đội của Thầy tu Yevmenko vừa mất một xạ thủ, tôi sẽ gọi người đưa cô qua đó, StepanI"
Một người đàn ông trung niên lực lưỡng xuất hiện: "Quân sĩ trưởng, ngài gọi tôi?"
Viên sĩ quan râu quai nón chỉ vào Lyudmila: “Anh đưa nữ thượng úy này đến tiểu đội của Thầy tu Yevmenko, cô ấy là xạ thủ."
Người đàn ông gật đầu: "Đi theo tôi."
Lyudmila đứng dậy, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai Vương Trung: "Alyosha, anh bị thương rồi, hãy xuống phía sau dưỡng thương cho tốt. Nếu em không quay về được, hãy thay em chăm sóc bố mẹ."
Xem ra cô gái này rất thân thiết với gã trung tá tè ra quần kia.
Mặc dù Vương Trung không biết tên đất nước mà họ đang ở, cũng không có chút ý thức gì về việc bảo vệ đất nước, nhưng là một người đàn ông, khi người con gái đã sẵn sàng xông pha trận mạc thì Vương Trung không thể nào nhát gan được.
"Không/' Vương Trung nói, Tôi chỉ bị thương nhẹ, tôi vẫn có thể chiến đấu."
Lyudmila có vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây rồi nở nụ cười ngọt ngào: "Không phải lúc này. Nếu anh lo lắng tôi coi thường anh thì cứ yên tâm. Tôi không thể nào coi thường anh được, anh vì cứu tôi mới bị thương."
Đúng là lúc đó, thấy tên địch sắp nổ súng bắn Lyudmila, Vương Trung đã hét lên để thu hút sự chú ý, sau đó mới bị trúng đạn.
Lyudmila nói tiếp: "Bay giờ anh rút khỏi chiến tuyến, sẽ không ai nói gì anh đâu, hãy dưỡng thương cho tốt, sau đó cho lũ Prosen kia nếm mùi lợi hại!"
Nói xong, Lyudmila kiên quyết xoay người, gật đầu với người đàn ông lực lưỡng: "Dẫn đường đi."
Hai người rời đi.
Viên sĩ quan râu quai nón võ tay: "Sheena, băng bó cho Trung tá cẩn thận, tìm cáng cứu thương đưa anh ta ra phía sau."
Vương Trung: "Không! Tôi có thể rút lui sau, nhưng tôi phải báo cáo tình hình tôi nắm được cho..."
Báo cáo cho ai?
Vương Trung không quen biết ai ở đây.
Khoan đã, trên giấy tờ tùy thân hình như có ghi phiên hiệu đơn vị, nhưng lúc nấy Vương Trung quá vội nên không nhớ rõ.
Chưa kịp để Vương Trung lấy giấy tờ ra, viên sĩ quan râu quai nón đã nói: "Bao cáo cho Công tước Vladimir?" Vương Trung: "Đúng! Tôi từ khu vực của địch quay về, hơn nữa trên đường còn tiêu diệt được một chiếc xe jeep chở sĩ quan cấp cao!"
Thật ra Vương Trung cũng không biết tại sao mình lại cố gắng ở lại tiên tuyến lâu như vậy, kế hoạch ban đầu của Vương Trung là bảo vệ mạng sống trong thời loạn lạc này, muốn đạt được mục tiêu đó thì Vương Trung nên an tâm rút lui.
Có lẽ là do hành động của Lyudmila đã khích lệ Vương Trung.
Cũng có thể là Vương Trung không muốn bỏ Lyudmila ở lại tiền tuyến.
Vương Trung tranh thủ thời gian liếc nhìn giao diện hệ thống, phát hiện "quân bài" của Lyudmila đã biến mất, Vương Trung lại trở thành "vị tướng" không có quân.
Ngay lúc Vương Trung đang băn khoăn thì viên sĩ quan râu quai nón lên tiếng: "Được rồi, về lý thuyết mà nói thì ngài là Trung tá, chúng tôi chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của ngài. Anton!"
Một người lính khác bước vào phòng: “Có tôi!
Viên sĩ quan râu quai nón: "Đây là Trung tá Aleksei Konstantinovich Rokossovsky, đưa anh ta đến Sở chỉ huy."
"Cõng anh ta đi sao?" Người lính ngạc nhiên hỏi.
Vương Trung tự mình đứng dậy, đẩy nữ quân y đang định lau vết máu trên người ra: "Tôi tự đi được."
Người lính: "Mời anh đi theo tôi.....
Vương Trung đi theo người lính vào sân sau, phát hiện bức tường đã bị đục một lỗ lớn, nhìn tình hình xung quanh thì có vẻ như là cố ý đục ra.
"Lỗ này là do các anh đục à?" Vương Trung hỏi người lính.
"Vâng, là Công tước ra lệnh đấy ạ.”" Người lính đáp với giọng điệu đầy tự hào,'Công tước có kinh nghiệm trong chiến tranh, ngài ấy nói như vậy có thể kết nối các khu vực phòng thủ lại với nhau. Chúng tôi phải mất cả đêm mới đục thông được những bức tường này. Tất nhiên là bom của quân Prosen cũng giúp ích rất nhiều!”
Vừa nói, hai người vừa đi qua một hố bom có đường kính năm, sáu mét, những tòa nhà xung quanh đã đổ sập một nửa.
"Anh thấy đỉnh chóp nhọn kia không? Đó là Nhà thờ St. Maria, nghe nói là công trình kiến trúc cách đây sáu trăm năm, được xây dựng bằng đá tảng, ngay cả pháo hạng nặng 155mm cũng không thể phá hủy! Bây giờ là Sở chỉ huy của Công tước đấy!"
Vương Trung nhìn theo hướng tay người lính chỉ, sau đó nhận ra trên đỉnh chóp nhọn không phải cây thánh giá mà là biểu tượng mặt trời.
Quả nhiên đây không phải Trái đất, ngay cả tôn giáo cũng khác.
Năm phút sau, Vương Trung đến trước nhà thờ.
Người lính giơ tay chào trước cửa, sau đó lớn tiếng báo cáo: "Trung tá Aleksei Konstantinovich Rokossovsky xin diện kiến!"
Ngay lập tức, một trung úy bước ra từ trong nhà thờ: "Trung tá đến rồi sao? Công tước đang đợi anh đấy."
Vương Trung khẽ nhíu mày, Công tước đang đợi mình? Người lính giơ tay chào Vương Trung: "Tôi xin phép."
Vương Trung nhân cơ hội học theo cách chào của người lính, đáp lễ: "Cảm ơn anh, chúc anh may mắn”"
Người lính không quay đầu lại, bước thẳng.
Vương Trung đi theo viên trung úy vào nhà thờ.
Mặc dù bên ngoài bầu trời đầy khói lửa, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn xuyên qua những ô kính màu, phủ lên nội thất nhà thờ một sắc thái thiêng liêng.
Viên trung úy dẫn Vương Trung đi qua giáo đường, tiến vào phòng ăn thánh phía sau.
Nơi này hiện đã trở thành trung tâm chỉ huy, trong phạm vi có thể quan sát thấy ít nhất sáu chiếc radio và tám chiếc điện thoại. Tiếng "tích tắc" của điện báo quen thuộc trong những bộ phim chiến tranh cũ tràn ngập khắp căn phòng.
Một tấm bản đồ phòng thủ thành phố khổng lồ được treo trên bức tường phía bắc.
Trên bản đồ chi chít mũi tên biểu thị hướng tấn công của quân địch.
Công tước Vladimir đứng trước bản đồ, tay chắp sau lưng.
Viên trung úy đứng nghiêm chào: "Thưa ngài, Bá tước Rokossovsky đã đến."
Vương Trung nhíu mày, ở đây không gọi quân hàm mà lại gọi tước vị sao?
Công tước Vladimir nhìn Vương Trung: “Anh còn sống là tốt rồi, Hoàng thái tử đã đích thân gửi điện báo, yêu cầu tôi đảm bảo an toàn cho anh."
Hoàng thái tử?
Vương Trung cố gắng nhớ lại trang bị của cả hai bên mà mình đã nhìn thấy trên đường đi, rõ ràng đây là quân đội cấp độ Thế chiến thứ hai, sao lại có cả Hoàng thái tử?
Chẳng lẽ Thế chiến thứ nhất chưa diễn ra?
Cũng có khả năng, chẳng phải có người nói rằng kết thúc của Thế chiến thứ nhất thực chất chỉ là một hiệp định đình chiến vô thời hạn, Thế chiến thứ hai và Thế chiến thứ nhất vốn dĩ là cùng một cuộc chiến tranh sao.
Công tước Vladimir quay sang nói với viên tham mưu bên cạnh: "Nhanh chóng sắp xếp lực lượng, đưa Trung tá về Yekaterinburg."
Vương Trung: "Chờ đãi! Tôi đến để báo cáo tình hình tiên tuyến!"
Công tước Vladimir dường như không nghe thấy lời Vương Trung nói, tiếp tục ra lệnh cho viên tham mưu: 'À, chuẩn bị cho Trung tá một chiếc quần mới, vừa vặn một chút. Thợ may của tôi chắc hẳn có đủ vải."
Vương Trung cúi đầu xuống, nhận ra vết nước vẫn còn khá rõ, lúc nấy bọn họ chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Điều này khiến tai hắn nóng bừng, mặc dù vết nước đó không phải do hắn tạo ra.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng rít chói tai.
Sắc mặt Công tước Vladimir biến đổi dữ dội, ông ta gầm lên hết sức: "Là pháo hạm!"
Ngay sau đó, mái nhà bị một quả đạn pháo hạng nặng 381 mm xuyên thủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận