Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 683: Nói Chuyện Với Thiếu Tướng... _

Chương 683: Nói Chuyện Với Thiếu Tướng... _Chương 683: Nói Chuyện Với Thiếu Tướng... _
Chương 683: Nói Chuyện Với Thiếu Tướng Pháo Binh
Sáng sớm ngày 1 tháng 5, Vương Trung vừa mới thức dậy, đang ăn sáng thì quản gia Mikhail bước vào phòng ăn báo cáo: "Đại tướng Gorky đang đợi ở phòng khách." Vương Trung: "Nếu ông ấy chưa ăn sáng, mời ông ấy cùng ăn sáng."
Mikhail cúi chào rồi rời đi. Một lát sau, Đại tướng Gorky ngồi xuống đối diện Vương Trung và Lyudmila - vợ chồng sắp cưới, nhìn thức ăn trên bàn: "Ngay cả hai người cũng chỉ có thể ăn thịt hộp Spam thôi sao..."
Vương Trung: "Năm ngoái gia súc bị chết rét rất nhiều, phải đến nửa cuối năm nay mới khôi phục được nguồn cung, may mà có thịt hộp Spam và cá đánh bắt được ở biển Bắc, người dân Ant mới có cái ăn. Sao ông lại về đây?"
Đại tướng Gorky: "Hình như muốn bổ nhiệm tôi làm Tham mưu trưởng."
Vương Trung ngạc nhiên hỏi: "Nguyên soái Boris làm việc không tốt sao?"
Người trả lời câu hỏi này là Lyudmila: "Nguyên soái sức khỏe không tốt, có thể phải nghỉ hưu, vợ ông ấy nói vậy." Vương Trung: "Vậy à, còn có sự thay đổi nào khác không?" Đại tướng Gorky: "Thượng tướng Turgenev sắp được thăng lên Đại tướng, nội chiến kết thúc là ông ấy được thăng Thượng tướng, kết quả nhiều năm như vậy không được thăng chức, bây giờ cuối cùng cũng được lên hàm Đại tướng... Nhưng tôi nghĩ có lẽ ông ấy cũng không quan tâm lắm đến chuyện này."
Nói xong, vị Đại tướng nhún vai.
Ông ta tiếp tục nói: "Còn có Chekhov cũng sắp được thăng lên Thượng tướng, có thể sẽ được điều động đến Tổng cục Hậu cần, sau này sẽ tiếp quản vị trí của Đại tướng Sergei ở Cục Quân giới." Vương Trung: "Sergei sắp bị thay thế rồi sao... Thật ra thì ông ta ngoài việc hay tạo điều kiện cho con rể ra thì cũng không có khuyết điểm gì lớn."
Đây là sự thật, với tư cách là Chủ tịch Ủy ban Kiểm tra Quân giới, Vương Trung ngày nào cũng tiếp xúc với Cục Quân giới, Đại tướng Sergeli xử lý mọi việc đầu ổn, chỉ là thích bênh vực con rể. Nhưng rõ ràng là Trung tướng Chekhov "không dính chàm" tốt hơn ông ta.
Đại tướng Gorky quan sát biểu cảm của Vương Trung, cười nói: "Xem ra cậu cũng rất hài lòng với những thay đổi này, Quân lệnh xứ và Bộ Quốc phòng giao cho Đại tướng Turgenev đáng tin cậy, hậu cần do Thượng tướng Chekhov đáng tin cậy phụ trách..."
Vương Trung sửa lại: "Thượng tướng Chekhov đáng tin cậy và không dính chàm.”"
"Hahahaha." Đại tướng Gorky cười rất to.
Lúc này, Mikhail vẻ mặt nghiêm túc đi vào, một tay cầm điện thoại, một tay cầm ống nghe, bước tới đưa ống nghe cho Vương Trung: "Điện thoại từ hoàng cung."
Vương Trung nhận lấy ống nghe, liền nghe thấy Olga hỏi giọng gấp gáp: "Đại tướng Gorky đang ở chỗ cậu đúng không?"
Vương Trung: "Đúng vậy." Olga: "Kẻ địch tấn công rồi, tôi nghĩ bên Bộ Tổng tư lệnh đã gọi điện thoại cho cậu rồi, nhưng tôi gọi trước một bước." Vương Trung: "Cuối cùng cũng đến rồi sao, ở mặt trận phía Nam?"
"Đúng vậy, pháo đài Novorossiysk báo cáo đang bị pháo kích dữ dội, đồng thời trên biển xuất hiện tàu chiến của quân Prosen, đang đấu pháo với pháo đài phòng thủ bờ biển."
Vương Trung: "Tôi biết rồi." "Cậu có đến hoàng cung tham dự cuộc họp khẩn cấp trước mặt Sa hoàng không?” "Tất nhiên rồi." Một ngày trước, ngày 30 tháng 4 năm 915.
Thượng tướng Erich von Manstein, Tư lệnh Tập đoàn quân số 11, đang thị sát trận địa pháo đường sắt đã được triển khai xong.
Hắn phải ngẩng cao đầu mới có thể nhìn thấy họng pháo của khẩu pháo khổng lồ Gustav.
Manstein: "Thứ này thực sự có tác dụng không?"
Thiếu tướng phụ trách khẩu pháo bên cạnh trả lời: "Nếu nó không có tác dụng, Ngài chỉ có thể hy vọng vào bom Fritz của Không quân thôi." "Chúa ơi, vậy thì nó vẫn nên có tác dụng thì hơn." Thượng tướng Manstein nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc xe tăng Panzer II trên bệ đỡ của khẩu pháo: "Tại sao khẩu pháo này lại mang theo một chiếc Panzer II?"
Thiếu tướng: "Bởi vì chiếc máy kéo chúng ta dùng để đẩy đạn pháo vào nòng pháo bị hỏng, máy kéo cỡ lớn dùng để đưa pháo về vị trí cũ không đặt lên được, vì vậy chúng tôi dùng xe tăng Panzer II đã tháo pháo để làm nhiệm vụ này, kích thước vừa khít." Thượng tướng Manstein nhíu mày: "Đạn pháo to đến mức nào mà phải dùng xe tăng để đẩy?"
"Đầu đạn nặng bốn tấn, cộng thêm thuốc phóng là bảy tấn. Ngoài ra còn có một loại đạn xuyên giáp đặc biệt với đầu đạn nặng hơn, dùng để tấn công các pháo đài bê tông kiên cố của địch."
Thượng tướng Manstein tặc lưỡi: "Nghe có vẻ uy lực lắm, nhưng dù uy lực lớn đến đâu, chỉ cần không bắn trúng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì." Thiếu tướng pháo binh vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, dựa vào kinh nghiệm tích lũy được từ Leopold, chúng tôi có thể đảm bảo sai số trong vòng 300 mét."
"Nửa cây số?" Thượng tướng Manstein giật mình, "Anh cho rằng sai số này có thể chấp nhận được sao?"
Thiếu tướng pháo binh: "Hãy tin tôi, Thượng tướng, đạn nổ mạnh có thể khiến các mục tiêu mầm lộ thiên trong bán kính 500 mét mất khả năng chiến đấu, sai số 300 mét không phải là vấn đề lớn. "Hơn nữa, sai số này có thể được hiệu chỉnh thông qua hiệu chỉnh bắn, chúng tôi đã thiết lập một trạm quan sát trên điểm cao, đồng thời kết nối với bên này qua điện thoại, đến phát thứ ba, thứ tư sẽ có độ chính xác khá tốt." Thượng tướng Manstein mím môi, nhìn chằm chằm vào khẩu pháo khổng lồ một lúc rồi nói: "Vậy một ngày các anh có thể bắn bao nhiêu phát?"
"Nếu bắn liên tục vào một mục tiêu, chỉ cần điều chỉnh nhỏ ở giữa, một ngày có thể bắn 14 phát."
"Mười bốn phát! Sao ít vậy?" Thượng tướng Manstein chất vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận