Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 67: An ủi
Chương 67: An ủi
Trong khi quân đội Prosen bị sa lầy trong bùn đất, thì Sư đoàn bộ binh cơ giới cận vệ số 1 'Cờ đỏ vẫn đang tiến hành huấn luyện thường ngày.
Sukhaya Verevka là một phần của tuyến phòng thủ mới được xây dựng xung quanh Yekaterinburg, chỉ là gần đây đang tập trung xây dựng chướng ngại vật chống tăng và trận địa pháo chống tăng, nên chưa xây dựng công sự kiên cố ở đây.
Sư đoàn bộ binh cơ giới cận vệ số 1 vừa đến, Bộ tư lệnh lập tức điều một trung đoàn công binh đến xây dựng lô cốt và chiến hào, không cần sư đoàn phải tự mình động tay.
Vì vậy, Vương Trung hạ lệnh cho sư đoàn tập trung huấn luyện.
Phần lớn tân binh trong sư đoàn đều chưa từng trải qua khóa huấn luyện bộ binh bài bản, chỉ được huấn luyện cấp tốc cách sử dụng lựu đạn và súng ống, mà ngay cả những thứ cơ bản này cũng chưa thuần thục, thậm chí có người còn lau dầu súng không đúng cách dẫn đến súng bị kẹt đạn khi chiến đấu.
Nhân lúc rảnh rỗi, tranh thủ huấn luyện thêm cho thuần thục.
Vương Trung cũng nhân cơ hội này, học hỏi pháo thủ Aleksandr Yefimovich của kíp xe tăng số 422 cách điều khiển pháo xe tăng T-34.
Biết đâu sau này lại dùng đến?
Cứ như vậy, Vương Trung ban ngày học cách điều khiển pháo xe tăng, buổi tối tự mình viết tài liệu tổng kết kinh nghiệm chiến đấu, ngày tháng trôi qua vừa phong phú vừa nhanh chóng.
Điều duy nhất khiến Vương Trung cảm thấy tiếc nuối trong khoảng thời gian này, chính là tiểu đoàn thủy quân lục chiến rút lui cùng sư đoàn đã bị điều về Yekaterinburg.
Yekaterinburg cũng có một con sông lớn chảy qua thành phố, sau đó chảy về phía nam đổ vào sông Valda, cuối cùng đổ ra biển nội hải.
Đã có sông, tất nhiên là phải có hạm đội tàu sông, vì vậy tiểu đoàn thủy quân lục chiến rút lui cùng Vương Trung được biên chế vào Bộ tư lệnh hạm đội tàu sông Yekaterinburg, trở thành lực lượng bảo vệ bờ sông.
Vương Trung rất không nỡ chia tay tiểu đoàn thủy quân lục chiến tinh nhuệ này, nhưng bọn họ là lính hải quân, phải nghe theo sự điều động của hải quân.
Vương Trung định nhờ Đại mục thủ giúp đỡ, nhưng Đại Mục Thủ lại nói với hắn: "Nếu như cậu là Tư lệnh Tập đoàn quân, thủy quân lục chiến trong khu vực tác chiến cũng thuộc quyền chỉ huy của cậu, ngay cả không quân cũng vậy!"
Đại Mục Thủ đã nói như vậy, Vương Trung cũng chỉ đành thôi.
Ngày 24 tháng 10, còn 10 ngày nữa là đến ngày Quốc khánh Ant. Hôm nay, như thường lệ, trước khi đến thao trường luyện tập lái xe tăng, Vương Trung đến Sư bộ để xem tình hình mới nhất của chiến trường.
Vừa vào cửa đã thấy Popoy, hiện tại Popov trực đêm, còn ban ngày là Vương Trung và Pavlov, việc này đã trở thành lệ thường ở Sư bộ.
Vương Trung: "Chào buổi sáng, 'giáo chử, tình hình chiến sự thế nào rồi?"
Popov: "Hôm qua, tập đoàn thiết giáp số 2 ở phía nam đã đột phá tuyến phòng ngự của chúng ta, tiến vê phía trước khoảng chừng mười cây số thì dừng lại. Tôi cảm thấy mục đích hiện tại của bọn chúng không phải là tiến công, mà là muốn ngăn cản chúng ta xây dựng tuyến phòng ngự kiên cố."
Vương Trung gật đầu, nếu như là trong game chiến thuật "Hearts of Iron IV" thì rất dễ hiểu, thời gian một đơn vị đóng quân ở một địa điểm càng lâu,'cấp bậc công sự” càng cao.
Hành động của tập đoàn quân phía nam của địch, giống như là đang ngăn cản quân đội Ant tích lũy "cấp bậc công sự”.
Vương Trung nhìn chằm chằm bản đồ: "Không thể không nói, kiểu tiến quân rùa bò này của tập đoàn thiết giáp số 2 của địch tuy chậm nhưng hiệu quả, sau tám ngày, bọn chúng đã chiếm được một số vị trí, tổng cộng đã tiến về phía trước gần 100 cây số."
Popov: "Trong quá trình vừa đánh vừa lui, quân ta đã tổn thất rất nhiều máy móc công trình, bê tông và rất nhiều thứ khác. Tuyến phòng ngự mới chắc chắn không thể kiên cố bằng tuyến phòng ngự cũ.
"Trên thực tế, tuyến phòng ngự mà chúng ta xây dựng sau khi rút lui khỏi sông Desna là tuyến phòng ngự kiên cố nhất. Nhưng bọn chúng lại có thể dễ dàng chọc thủng tuyến phòng ngự đó. Điều này càng chứng tỏ việc chúng ta có thể cam chân được bọn chúng trên sông Desna là một kỳ tích.
"Tôi cảm thấy, bọn chúng có thể là biết rõ chúng ta có khoảng thời gian từ khi mặt đất đóng băng đến khi đợt rét đậm đầu tiên ap tới, nên định nhân cơ hội này đánh một trận liều mạng."
Vương Trung gật đầu: "Xem ra nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên cá nhân tôi cho rằng, nếu như bọn chúng có thể đánh vào Yekaterinburg, tổn thất của bọn chúng sẽ càng thêm nặng nề."
Popov: "Tôi không hiểu biết lắm về quân sự, ý của cậu là, tổn thất nặng nề hơn là bởi vì sau khi 'Đông tướng quan đến, quân địch tiến vào Yekaterinburg sẽ bị tiêu diệt toàn bộ sao?"
"Đúng vậy. Vương Trung đáp: "Nhưng lỡ như sau khi bọn chúng đánh vào Yekaterinburg, có người sinh lòng phản trắc thì sao. Vẫn là không nên để bọn chúng tiến vào Yekaterinburg, chúng ta cứ ở đây chặn đứng bọn chúng."
Nói xong, Vương Trung đi đến bên cửa sổ nhìn về phía Yekaterinburg, tuy rằng vị trí của Sư bộ cách khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ống khói của các nhà máy ở ngoại 6 Yekaterinburdg.
"Thú vị thật đấy." Vương Trung nói: "Rõ ràng là những ống khói này cách đây hơn hai mươi cây số, vậy mà tôi có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy."
Popov đi tới bên cửa sổ: 'Đó chỉ là những nhà máy ở ngoại ô thôi, nơi này cách trung tâm Yekaterinburg 30 cây số. Nhưng nếu bọn chúng chiếm được nơi này, tiếp tục tiến về phía trước mười cây số nữa, pháo binh của bọn chúng có thể bắn phá Yekaterinburg.
"Phía bắc chúng ta là Kalanskaya, thành phố vệ tinh của Yekaterinburg, ở đó có một tòa thành cổ rất cao, nằm trên sườn núi. Nếu như leo lên ngọn tháp canh của tòa thành cổ đó, có thể nhìn thấy cây cầu sắt biểu tượng của Yekaterinburg."
Vương Trung: "Nói thật, tôi cũng muốn phòng thủ thành phố, phòng thủ thành phố tốt hơn nhiều, toàn là công sự kiên cố. Đáng tiếc hiện tại được giao nhiệm vụ phòng thủ nơi đó là những binh đoàn Cận vệ chính quy."
Tuy rằng đơn vị của Vương Trung cũng là Sư đoàn số 1, nhưng đây chỉ là Sư đoàn bộ binh cơ giới số 1, còn những sư đoàn cận vệ chính quy là từ Sư đoàn cận vệ số 1 đến Sư đoàn cận vệ số 5, là cấm vệ quân chân chính của Hoàng gia.
Những sư đoàn cận vệ này được giao nhiệm vụ phòng thủ Kalanskaya, nơi có thể nhìn thấy cây cầu sắt ở trung tâm Yekaterinburg từ trên ngọn tháp canh.
Vương Trung: "Dù sao Kalanskaya cũng là thành phố được xây dựng bằng bê tông cốt thép, muốn công phá cũng không phải chuyện dễ dàng. Rất có thể bọn chúng sẽ bỏ qua nơi đó, như vậy nơi này sẽ trở thành trọng điểm tấn công của bọn chúng. Nơi này tuyệt đối không thể thất thủ! Tuyệt đối không th人ll Một khi nơi này thất thủ, mọi cố gắng trước đó đều đổ sông đổ biển."
Lúc này Pavlov từ bên ngoài đi vào: "Này, trên đường đến đây tôi thấy có một đoàn tàu chở quân nhu mùa đông đến."
Có rất nhiều tuyến đường sắt được xây dựng từ Yekaterinburg đến các vùng phụ cận, Sukhaya Verevka cũng có một tuyến đường sắt, hơn nữa tuyến đường sắt này không chỉ nối với Yekaterinburg, mà còn nối liền với Shostka, trước đó bọn họ chính là đi theo tuyến đường sắt này đến đây.
Vương Trung: “Quân nhu mùa đông?”
Vương Trung cúi đầu nhìn quần áo trên người, đối với một người con miên nam, chiếc áo khoác dạ dày cộp này đã được coi là áo khoác mùa đông rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trọng lượng của chiếc áo khoác này còn nặng hơn tất cả những bộ quần áo mà Vương Trung từng mặc.
Hơn nữa đây là quân phục mùa thu được cấp phát vào mùa thu, Vương Trung đã mặc gần ba tháng, lúc đầu mới mặc còn thấy nóng, nên thường xuyên cởi cúc áo, nhưng bây giờ vì kỷ luật quân đội, Vương Trung luôn cài cúc áo cẩn thận.
Pavlov nhíu mày: "Đừng như vậy chứ, tướng quân Rokossovsky, đừng có giống như người miên nam như vậy. Cái áo khoác mỏng manh này của cậu làm sao có thể chống chọi được với mùa đông khắc nghiệt chứ?"
Lúc này, mấy người lính khiêng mấy chiếc hòm gỗ đi vào.
Pavlov mở chiếc hòm có dán tờ giấy ghi chữ "Tướng quân ra, lấy từ bên trong ra một chiếc áo khoác quân đội, sau đó nhét vào tay Vương Trung.
Chiếc áo khoác này nặng quái
Hơn nữa còn rất dày, Vương Trung thậm chí còn cảm thấy lấy hai chiếc áo khoác này nhúng nước, sau đó kẹp đất vào giữa, là có thể biến thành chiếc xe tăng bằng đất giống y hệt chiếc xe tăng mà Lượm đã dùng để đánh lô cốt trong bộ phim "Cậu bé du kích".
Vương Trung mở chiếc áo khoác ra, phát hiện phần cổ áo được may bằng lông thú.
Xem ra người Ant cũng thích mặc đồ da.
Vương Trung cởi áo khoác dạ trên người ra, sau đó mặc chiếc áo khoác dày hơn vào, cảm giác đầu tiên là rất nặng, giống như đang mặc áo giáp vậy.
Cảm giác thứ hai là rất ấm, giống như chiếc áo khoác da này có thể tự động phát nhiệt vậy, vừa mặc vào đã cảm thấy nóng.
"Tuyệt vời!" Vương Trung cảm thán: "Mặc chiếc áo khoác này thì tôi không sợ lạnh nữa rồi!"
Popov cũng nhận lấy một chiếc áo khoác, nghe Vương Trung nói như vậy, hắn nghi ngờ nhìn Vương Trung: "Nếu đã như vậy, vậy thì cần gì phải dùng lò sưởi nữa?"... Hả?
Không phải nói người phương bắc đều thích ở trong phòng nóng bức, cởi trần, ra ngoài mới mặc áo khoác sao?
Chẳng lẽ nói khoa học kỹ thuật thời đại này lạc hậu đến mức không có cách nào sưởi ấm tốt hơn sao?
Vương Trung đang nghi hoặc, Pavlov lên tiếng giải thích: "Nếu như cậu ở trung tâm Yekaterinburg, vậy thì đúng là chỉ khi ra ngoài mới cần mặc chiếc áo khoác dày cộp này. Nhưng chúng ta đang ở đây, vẫn nên mặc ấm áp một chút thì hơn.
"Hơn nữa, một khi chiến tranh bùng nổ, chúng ta phải ở trong lô cốt cả ngày, làm gì có thời gian mà nhóm lò sưởi."
Vương Trung gật đầu, lúc này Lyudmila mặc áo khoác mới đi vào: "A, anh thay áo khoác rồi sao." "Đúng vậy, cô cũng mặc vào rồi?" Vương Trung đánh giá vị hôn thê của mình một chút, phát hiện áo khoác này thậm chí có thể che lại dáng người của cô.
Vậy thì rất đáng sợ.
Lúc này Nelly cũng đi vào, cô bé cũng mặc một bộ áo khoác như vậy.
Vương Trung: "Áo khoác quân đội này còn có cỡ trẻ em sao?"
Nelly dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Vương Trung.
Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Pavlov nghe máy: "Alo? Nơi này là Sư đoàn bộ. Hả? Chuyến tàu đặc biệt? Chuyến tàu vận chuyển thứ gì? Không nói? Được rồi tôi sẽ báo cho tướng quân."
Pavlov cúp điện thoại: "Ga tàu báo, trung tâm điều độ nói có một chuyến tàu đặc biệt được bổ sung tạm thời muốn đến chỗ chúng ta, chưa nói rõ vận chuyển thứ gì."
Vương Trung: "Loại thời điểm này có cái gì không thể thông báo chứ?"
Vasili vừa lúc đi vào, nghe được đoạn hội thoại cuối cùng, liền nói: "Vũ khí bí mật?"
Vương Trung: "Không, tôi cảm thấy không giống lắm. Dựa vào phương pháp loại trừ, tôi phỏng đoán có thể là người, đến đây để động viên chúng ta. Chỉ là không biết là Đại Mục Thủ hay Sa Hoàng bệ hạ. Bất kể như thế nào, đến ga tàu chờ chắc chắn là không sai."
Toàn bộ sĩ quan cấp cao mặc quân phục mùa đông mới tinh tập kết trên sân ga, chờ đợi chuyến tàu đến.
Pavlov bỗng nhiên cười nói: "Có chút giống với tình cảnh chúng ta ở Loktev chờ Popov đến."
Vương Trung: "Quả thật, nhưng so với lúc đó, chúng ta bây giờ coi như là quân tinh nhuệ, lương thực đầy đủ —— được rồi, quân đội còn chưa chắc đã tinh nhuệ, chỉ là ý chí chiến đấu cũng không tệ lắm."
Lyudmila: "Cho nên mới phải dùng pháo binh để san bằng chênh lệch kỹ thuật - chiến thuật với quân địch”
Vương Trung: “Cô còn nhớ sao..."
"Vị hôn phu của tôi viết sách về chiến thuật! Tôi nhất định phải đọc!"
Vương Trung còn chưa trả lời, từ xa đã truyên đến tiếng còi tàu.
Chuyến tàu đã vào ga, chậm rãi dừng lại trước sân ga.
Toàn bộ chuyến tàu đều là những toa xe kín mít giống hệt như các đoàn tàu chở quân khác, hoàn toàn không nhìn ra có nhân vật tôn quý nào ngồi trên đó. Thế nhưng khi cửa toa số một mở ra, Vương Trung không khỏi nheo mắt lại. Hoàng thái nữ Olga của đế quốc đang đứng trong cửa toa xe, nở nụ cười rạng rỡ với Vương Trung. (Hết chương) Chương 68: Cái gì gọi là đánh xuyên phòng ngự
Vương Trung ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ lúc này cũng không có tuyết rơi, sao công chúa lại đến... Không đúng, hắn sợ tuyết gì chứ, hắn cũng không phải đang bắt cá hai tay.
Vì thế hắn giơ tay chào theo nghỉ thức quân đội với công chúa, gót chân dậm xuống đất đến rung trời: "Hoàng thái nữ điện hại"
Lyudmila cũng giơ tay chào theo, toàn bộ quân nhân trên sân ga đồng loạt giơ tay chào theo một hướng, mấy tên lính Vệ giáo phản ứng chậm trễ nghi hoặc nhìn họ, mãi đến khi nhìn thấy vương miện của hoàng thái nữ mới vội vàng giơ tay chào theo.
Hoàng thái nữ nhìn thấy bọn họ hành lễ, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, nhưng cô lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, dùng nghỉ thức của hoàng gia đáp lễ: "Miễn lễ. Các ngươi đều là chiến sĩ chiến đấu vì đế quốc, không cần phải đa lễ như vậy."
Nói xong cô xuống tàu, đi đến trước mặt Vương Trung, thấy Vương Trung buông tay xuống, liền lại nở nụ cười ban đầu, vừa định mở miệng thì...
Vương Trung đã giành nói trước: "Điện hạ đến thị sát đáng lẽ phải báo trước một tiếng chứt"
Lần này Olga không hề nói lắp, mà vô cùng trôi chảy tiếp lời hắn: "Báo trước ngược lại sẽ có vấn đề về an ninh, hiện giờ tình hình ở thủ đô rất phức tạp, hôm nay đã bắn chết hơn một trăm người, có khả năng ngày mai sẽ bắt đầu giới nghiêm."
Vương Trung nhíu mày: “Tình hình nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đúng vậy, lúc anh cố thủ Shostka, phe chủ hòa án binh bất động, anh vừa rút lui là bọn họ bắt đầu hoạt động. Nhưng cụ thể là nói những gì thì tôi không rõ, nếu tôi biết, chắc chắn những thẩm phán cũng biết, bọn họ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn."
Vương Trung: "Vậy ý cô nói bọn họ bắt đầu hoạt động là chỉ điều gì?"
Olga: "Anh đến thủ đô tự mình cảm nhận sẽ rõ, dù sao từ ánh mắt, từ thái độ của bọn họ, tôi đều cảm nhận được điều đó. Trước khi đến đây tôi có gặp Đại Mục Thủ, ánh mắt của ngài ấy cũng thể hiện rất nhiều vấn đề, nếu không phải hiện tại quân Prosen chỉ cách thủ đô có hai trăm cây số, có lẽ ngài ấy đã bắt đầu thanh trừ những tên chủ hòa đó rồi."
Olga dừng lại một chút, lại lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nữa, có lẽ ngài ấy đang chờ những tên chủ hòa kia tự lộ, đợi quân ta đánh đuổi được quân địch khỏi thủ đô sẽ ra tay."
Công chúa dừng lại, đưa tay khẽ vuốt ve ngôi sao tướng quân trên cổ áo khoác của Vương Trung: "Đại Mục Thủ rất tin tưởng vào đánh giá của anh. Quân địch chắc chắn sẽ bị ngăn chặn chứ?"
Vương Trung: "Quân địch chắc chắn sẽ bị ngăn chặn."
Hắn vốn định vừa nói vừa gỡ tay công chúa ra, nhưng nhìn xung quanh có nhiều người như vậy, đành thôi.
Con gái mà bị người ta đẩy tay ra trong hoàn cảnh thế này, chắc chắn sẽ rất khó xử.
Thế nhưng Olga lại tự mình rút tay về, cười nói: "Vậy thì tốt rồi. Lân này tôi đến đây có hai mục đích, thứ nhất là hỏi xem tiếp theo nên sản xuất loại vũ khí nào.
"100 chiếc xe tăng do hoàng gia đặc biệt đặt hàng đã sản xuất xong, trừ 24 chiếc giữ lại để duyệt binh, số còn lại đêu được phân phối cho quân đội, nhận được rất nhiều lời khen ngợi. "Chúng ta sản xuất thêm gì nữa đây?"
Vương Trung: "Tiếp tục sản xuất loại xe tăng đó đi, được khen ngợi nhiều như vậy đương nhiên là phải tiếp tục sản xuất. Tốt nhất là đồn toàn bộ năng lực sản xuất của nhà máy cơ khí liên hợp Yekaterinburg vào sản xuất loại xe tăng đó. Trước đó sản xuất 100 chiếc mà mất hơn hai tháng, quá chậm. Như vậy một năm chỉ sản xuất được 600 chiếc, quá ít.
"Hiện tại chúng ta đang tiến hành một cuộc chiến tranh có quy mô lớn chưa từng có, 600 chiếc xe tăng ném vào cũng chẳng tạo ra được ảnh hưởng gì.
"Lúc mới khai chiến chúng ta có hơn hai vạn xe tăng, tuy rằng phần lớn đều là mấy loại như BT và T26, nhưng quân địch cũng có rất nhiều xe tăng hạng nhẹ số 1 và số 2.
"Thế nhưng cô xem bây giờ, hai vạn xe tăng bị quân địch ăn sạch, đến cái đinh cũng không nhả ra."
Olga gật đầu: "Vậy tiếp tục sản xuất loại xe tăng đó. À đúng rồi, thượng tướng Tuganev đã âm thầm đặt tên cho loại xe tăng này là T34W"
Vương Trung nhíu mày, sao lại là W2
Bảng chữ cái Kirin cũng bắt đầu từ A B C D chứ, W đâu phải đứng đầu!
Olga nhìn thấy biểu cảm của Vương Trung, cười nói: "Lam vậy để tránh trùng với chữ cái của những phiên bản cải tiến thông thường. Ông Valentino, tổng công trình sư thiết kế nên T34 rất tức giận, báo cáo của các đơn vị được trang bị T34W vừa gửi về, ông ấy đã trực tiếp ném vào lò sưởi. Ông ấy nói bản thiết kế cải tiến của ông ấy sẽ khiến các đơn vị phải tâm phục khẩu phục."
Vương Trung: "... Vậy thì hi vọng ông ấy lắp thêm cả radio cho phiên bản xe tăng mới."
Olga thở dài: "Radio thì rất khó, tôi đã hỏi rồi, hiện tại sản lượng radio không đủ đáp ứng nhu cầu, máy bay cũng cần radio, lại còn cần cả radio dự phòng để thay thế nữa.
"Nếu trang bị radio cho tất cả xe tăng, chúng ta sẽ thiếu hụt một lượng lớn radio. Sergei, đại tướng quân giới đề nghị tập trung những chiếc xe tăng đó lại, giao cho những tổ lái giàu kinh nghiệm nhất sử dụng, thành lập những tập đoàn quân xung kích chuyên biệt."
Vương Trung cười nói: "Chắc ông Valentino nghe thấy thế lại tức chết?"
"Sergei là bố vợ của ông ấy mà, cho nên...' Olga nhún vai,'Tôi thấy Sergei là người rất tốt, lần này tôi đến tiền tuyến, ông ấy còn đặc biệt gọi điện thoại, dặn tôi hỏi xem anh có yêu cầu gì đặc biệt không, những yêu cầu mà trang bị hiện có không thể đáp ứng được."
Vương Trung: "Có chứt Có rất nhiều là đằng khác! Đầu tiên tôi cần một loại pháo tự hành được trang bị pháo nòng 152mm, có radio, có thể cơ động trên địa hình lầy lội của đất nước chúng ta với tốc độ cao.
"Loại pháo tự hành này cần phải có xe chở đạn đi kèm, có thể nhanh chóng di chuyển trận địa, đồng thời có một mức độ kháng cự nhất định trước các cuộc tập kích đường không của quân địch, ngoài ra còn phải có một khẩu súng máy phòng không!"
Vương Trung nói như vậy là dựa theo SU-152, trên Trái Đất, có rất nhiều trường hợp SU-152 bị sử dụng như pháo tự hành.
Sau chiến tranh, quân đội Liên Xô thậm chí còn đưa cả pháo 122mm vào trang bị của các tập đoàn quân xung kích.
Vương Trung nói tiếp: "Ngoài ra tôi còn cần một loại pháo phòng không bốn nòng, cũng dùng khung gầm xe tăng, pháo thì dùng pháo tự động 25mm của chúng ta, ngoài ra cần phải có hệ thống đạn mới. "Đây là pháo phòng không yem trợ cho quân ta, ngoài việc yểm trợ cho các đơn vị thiết giáp xung kích, nó còn có thể được dùng để tiêu diệt bộ binh địch, cho nên nó cần có góc tà, góc tà đấy, cô hiểu không!"
Nói đến đây, Vương Trung đưa hai tay nắm lấy vai công chúa, lắc mạnh: "Góc tà, góc tà cô hiểu không!"
Công chúa: "Đừng có lắc nữa! Nói chuyện bình thường được không!"
Lúc này Nelly ở bên cạnh ghé sát vào tai Lyudmila: "Sao tôi thấy công chúa có vẻ rất vui thế?"
"Họ đang bàn chuyện quan trọng, Nelly." Lyudmila nhỏ giọng nói,'Chờ họ bàn xong chuyện tôi sẽ nói."
Cuối cùng Vương Trung cũng buông công chúa ra: "Xin lỗi."
Olga thở dài, sau đó lập tức mỉm cười.
Vương Trung nhìn thấy nụ cười của cô liền buột miệng nói: "Sao thế, não bị lắc đều rồi nên cười ngây ngô à?”
Olga nghiêm mặt nói: "Không có. Những yêu cầu của anh tôi sẽ chuyển lời lại nguyên văn cho đại tướng Sergei."
Vương Trung: "Hay là để tôi viết báo cáo. Trước giờ tôi không viết là vì cảm thấy với vị trí hiện tại của mình thì không đủ tư cách nhúng tay vào việc nghiên cứu và sản xuất vũ khí, bây giờ có thể nhúng tay rồi, dĩ nhiên là phải tranh thủ góp ý, ngày mai tôi sẽ viết báo cáo..."
"Không cần đâu,' Olga nghiêm túc nói, Tôi sẽ chuyển lời! Có yêu cầu gì cứ nói với tôi! Đi theo con đường thông thường sẽ bị kẹt lại đấy, anh hiểu không?”
Vương Trung kinh ngạc: "Bị kẹt?”
Olga vô cùng kiên quyết nói: "Đúng vậy!"
Vương Trung: "Cũng được. Vậy chúng ta còn cần một loại súng trường sử dụng loại đạn giảm liều, có thể bắn liên thanh, đồng thời ở khoảng cách từ 200 đến 400 mét vẫn có độ chính xác cao, ngoài ra còn phải có độ tin cậy cực cao. Độ tin cậy là vô cùng quan trọng!"
Olga nghiêm túc hỏi: "Đạn giảm liều là gì?"
Vương Trung: "Chính là giảm bớt thuốc súng trong viên đạn, đồng thời rút ngắn chiều dài viên đạn. Hiện tại đạn súng trường muốn bắn tự động thì toàn bộ khẩu súng sẽ rất nặng, vì nó chẳng khác gì súng máy. Khẩu súng máy thông dụng mà quân ta thu được có kích thước lớn như thế này này..."
Vương Trung quay đầu lại, tùy tiện gọi một tên lính: "Này! Cậu đến doanh bộ nói Rokossovsky muốn xem một khẩu súng máy thông dụng mà quân ta thu được của quân địch."
Trong lúc chờ súng máy được mang đến, Olga hỏi: "Sử dụng súng máy luôn không phải tốt hơn sao?"
Vương Trung: "Không tốt, cách tổ chức đội hình cấp tiểu đội của quân địch là lấy súng máy làm trung tâm, trên chiến trường loại tiểu đội này đều tập trung tác chiến xung quanh súng máy, cách đánh khá cứng nhắc.
"Khi chúng ta tập trung lực lượng xung kích, lựa chọn những địa hình không thích hợp cho súng máy tác chiến để giao tranh với quân địch, bọn chúng sẽ bó tay.
"Trên thực tế súng trường bán tự động Tokarev của quân ta thể hiện rất tốt —— mấu chốt là phải biết cách lựa chọn địa hình, không cho súng máy của quân địch phát huy tác dụng."
Thực tế, trên Trái Đất, khi đội hình tiểu đội được tổ chức xung quanh súng máy của quân Đức đối mặt với đội hình được trang bị súng bán tự động Garand, súng trường tự động Browning (BAR) và súng tiểu liên Thompson của quân đội Mỹ thì đã bộc lộ rõ nhược điểm.
Sức mạnh chế áp hỏa lực của BAR đương nhiên không thể so sánh với súng máy, thế nhưng nó cơ động hơn.
Một khẩu súng máy cần đến ba người để vận hành, lại còn rất nặng.
Trong khi đó BAR chỉ cần một người lính là có thể vừa di chuyển vừa bắn.
Ở những nơi không có hỏa lực súng máy yểm trợ, súng bán tự động Garand của lính Mỹ đã áp chế hoàn toàn súng Mauser K98k.
Quân đội của Vương Trung được trang bị chủ yếu là súng trường bán tự động Tokarev trên thực tế cũng gặp phải tình huống tương tự, chỉ cân súng máy của quân Prosen không kịp yểm trợ, quân cận vệ sẽ giành được ưu thế hỏa lực tuyệt đối.
Không cần phải nghi ngờ gì nữa, cách tổ chức đội hình trang bị súng trường bán tự động cho toàn bộ binh lính, kết hợp với một số ít súng tự động hiệu quả hơn hẳn so với cách tổ chức đội hình lấy súng máy làm trung tâm của quân Prosen hiện tại.
Mà muốn tiến thêm một bước, vậy chỉ có thể sản xuất AK.
Lúc này tên lính vừa nãy đã dẫn theo ba người khác khiêng một khẩu súng máy đến.
Vương Trung chỉ vào khẩu súng máy nói: "Điện hạ nhìn xem, thứ này nặng như vậy, đó chính là nhược điểm của việc sử dụng đạn súng trường. Tôi đề nghị cải tiến loại đạn đang sử dụng cho Tokarev, rút ngắn chiều dài, đồng thời thiết kế thêm chế độ bắn tự động."
Olga gật đầu: "Được! Tôi sẽ ghi nhớ, báo lại với đại tướng Sergei. Anh còn yêu cầu gì nữa không?”
Vương Trung: "Tạm thời chỉ có vậy. Những loại vũ khí tôi vừa đề cập đều có thể cải tiến dựa trên những trang bị hiện có, có thể nhanh chóng đưa vào sản xuất hàng loạt được."
"Tốt." Olga gật đầu, sau đó nói: "Bây giờ anh dẫn tôi đi tham quan tiền tuyến đi, dù sao tôi cũng đến để động viên tinh thần binh sĩ, phải gặp mặt mọi người một chút."
Vương Trung: "Gặp mặt thì có gì hay, hay là cô hát cho mọi người nghe một bài đi? Chắc hẳn cô được học âm nhạc bài bản rồi nhỉ?"
"Tôi có học mà." Olga mỉm cười, nhìn Vương Trung với vẻ mặt khó hieu Toi còn từng hát cho anh nghe rồi cơ mal Lúc đó còn có cả anh trai tôi nữa."
Vương Trung: 'A đúng rồi, hình như là có chuyện như vậy."
Hay lắm, công chúa biết hát, chỉ thiếu mỗi mái tóc màu hồng là đủ bộ.
Nghĩ kỹ lại, Olga cũng đã tặng cho hắn rất nhiều trang bị, vậy nên chiếc xe tăng số 422 của hắn, phải chăng nên gọi là "Xe tăng miễn phí”?
Vương Trung: "Mời công chúa đi lối này, hiện tại các chiến sĩ của chúng ta đang khẩn trương huấn luyện, cô có thể hát cho mọi người nghe để cổ vũ tinh thân, mọi người nhất định sẽ rất vui."
"Được."
Olga theo bản năng định khoác tay Vương Trung, nhưng Vương Trung lại nói với Lyudmila: "Em đi cùng công chúa điện hạ đi!"
Thấy chưa, đây mới gọi là đánh xuyên phòng ngự! (Hết chương) Chuong 69: May den
Lyudmila mỉm cười khoác tay Olga: "Công chúa, chúng ta đi thôi."
Olga cười đáp: "Ừm, được."
Vương Trung bước lên phía trước, trông hắn chẳng khác gì một quản gia dẫn đường, phụ trách dẫn hai vị tiểu thư đi dạo trong vườn hoa.
"Mời hai vị đi lối này."
Thế là ba người cùng với Nelly, thêm một đám đông vệ binh hoàng gia, cùng với đội cận vệ do trung sĩ Grigory dẫn đầu hùng dũng rời khỏi ga tàu.
Cùng lúc đó, tại St. Yekaterinburg, một chiếc pháo hạm đang neo đậu dưới gầm cầu sắt, lính công binh và lính thủy đánh bộ đang dùng dây thừng để chuyển thuốc nổ từ trên tàu xuống.
Để phá hủy cây cầu này cần phải có 20 tấn thuốc nổ, nếu vận chuyển bằng xe tải GAZ thì cần đến 10 chiếc. Ngay cả khi sử dụng loại xe 3 tấn GAZ ít ỏi thì cũng cần đến 7 chiếc.
Thế nhưng chỉ với một chiếc pháo hạm là có thể vận chuyển toàn bộ số thuốc nổ đến gầm cầu.
Lính công binh đang khẩn trương làm việc, lúc này, trên bờ, cạnh cây cầu, mấy tên thẩm phán đội mũ nồi xanh bất ngờ xông ra, tóm lấy một người phụ nữ đang đứng ngắm cảnh trên đài quan sát cạnh cầu.
"Các người làm cái gì vậy!" Người phụ nữ gào thét! Tôi chỉ là đang đứng ngắm cảnh thôi!
Lời chất vấn của viên thẩm phán vọng vào tai người phụ nữ: "Trời mưa thế này mà ngắm cảnh sao? Không nói nhiều nữa, chúng tôi muốn kiểm tra người cô!"
Người phụ nữ kêu gào: "Thẩm phán muốn giở trò đồi bại sao!"
Cô ta kêu gào khoảng một phút, cho đến khi viên thẩm phán lục ra một chiếc máy ảnh từ trong áo ngực của cô ta.
"A..." Viên thẩm phán dẫn đầu cẩn thận kiểm tra chiếc máy ảnh,'Hàng Prosen sản xuất, tuy nhỏ nhưng có thể chụp rõ ràng toàn bộ số thuốc nổ chúng ta bố trí trên cầu. Người phụ nữ, cô hãy giải thích xem vì sao trong áo ngực của cô lại có thứ này đi!"
Người phụ nữ nức nở nói: "Tôi khai hết! Là do một gã tên là Polo, hắn nói chỉ cần tôi chụp ảnh cây cầu này, sau khi chiếm được Yekaterinburg, quân Prosen sẽ không giết chúng tôi! Xin các vị thẩm phán làm ơn, tôi chỉ muốn tìm một con đường sống cho gia đình mình!"
Viên thẩm phán: "Trông cô có vẻ rất thành khẩn, nhưng dựa theo kinh nghiệm của chúng tôi, ban đầu quân địch thường giả vờ thành khẩn, dùng một số thứ ít quan trọng để che giấu những thứ thực sự quan trọng. Nhưng không sao, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng."
"Một lũ đàn ông các người, vậy mà lại muốn dùng hình với một người phụ nữ yếu đuối như tôi sao?"
Viên thẩm phán: "Đương nhiên là không. Chúng tôi rất tôn trọng phụ nữ, vậy nên sẽ để cho nữ thẩm phán phụ trách thẩm vấn cô."
Vừa dứt lời, một chiếc xe ô tô dừng lại bên đường, bốn nữ thẩm phán cao to, lực lưỡng bước xuống xe.
Nữ thẩm phán dẫn đầu mỉm cười nói: "Chúng tôi nhân từ hơn đám đàn ông nhiều, vì chúng tôi biết cách nào ít bạo lực nhất nhưng vẫn có thể khiến cô khai ra.
"Đương nhiên, chúng tôi cam đoan những biện pháp chúng tôi sử dụng cũng hiệu quả như những biện pháp mà đám thẩm phán nam sử dụng."
Như để minh họa cho lời nói của mình, viên thẩm phán nam dẫn đầu đấm một cú vào quả cầu trang trí trên lan can cầu, khiến nó vỡ tan, đốt ngón tay của hắn cũng bị rách, máu chảy ra.
"Cảm ơn màn biểu diễn của anh." Nữ thẩm phán mỉm cười nói.
Sở chỉ huy bộ binh thuộc bộ tư lệnh phòng thủ thành phố Yekaterinburg.
Bộ tư lệnh phòng thủ thành phố hoàn toàn do lục quân Ant quản lý, còn sở chỉ huy bộ binh nằm ngay trong cùng một khu vực thì lại do giáo hội quản lý.
Vì năng lực động viên của quân đội Ant kém xa giáo hội, cho nên hiện tại giáo hội đang liên tục đưa những thanh niên đến tuổi gia nhập quân đội đến các trại huấn luyện của lục quân Ant.
Còn những thanh niên không đủ điều kiện gia nhập lục quân Ant đều bị biên chế vào lực lượng dân quân, hay còn gọi là lính Vệ giáo, còn phụ nữ bất kể tuổi tác đều được tổ chức thành các đội lao công.
Vị chỉ huy lực lượng dân quân đang báo cáo với Belinsky: "Hiện tại chúng tôi đang tổ chức lực lượng theo đơn vị khu phố, mỗi khu phố ở Yekaterinburg đều có một nhà thờ, kèm theo đó là các cửa hàng, trung tâm phân phối lương thực giá rẻ...
"Các nhà thờ này có tác dụng rất lớn trong việc động viên quần chúng, hiện tại chúng tôi đã thành lập được 25 tiểu đoàn Vệ giáo, dự kiến trong hai tuần tới sẽ thành lập thêm 25 tiểu đoàn nữa.
"Ngoài ra chúng tôi còn thành lập các đội xung kích cảm tử, thành viên là các tu sĩ lớn tuổi, nhiệm vụ của họ là tiêu diệt những chiếc xe tăng của quân địch vượt qua được hàng rào chống tăng. Chúng tôi dự định bố trí một số hầm cá nhân ở tuyến đầu, các đội cảm tử sẽ ẩn nấp trong đó."
Belinsky: "Những đội cảm tử này nên được bố trí ở tuyến phòng thủ cuối cùng của thành phố, bên trong vành đai công viên. Đó là quân bài tẩy cuối cùng của chúng ta."
Vị chỉ huy dân quân: "Vâng."
Belinsky: "Tình hình bên quân phòng thành thế nào rồi?"
"Quân phòng thủ thành hiện đã có hai mươi lăm trung đoàn, toàn bộ bố trí ở vòng ngoài. Từ đây, đến đây.' Tư lệnh dân quân dùng thước chỉ trong tay vẽ một vòng trên bản đồ,Phía ngoài nữa là thế công phòng ngự của quân dã chiến."
Belinsky: "Quân dã chiến và quân phòng thủ thành có gì khác nhau?"
"Quân phòng thủ thành sử dụng toàn trang bị cũ kỹ, còn quân dã chiến ngoài các đơn vị mới, còn có rất nhiều đơn vị rút từ vòng vây phía tây về, những đơn vị này tổn thất rất lớn, hơn nữa trước khi địch tấn công đến không được bổ sung đủ, nên trước mắt áp dụng biện pháp thu gọn."
"Giản biên?" Belinsky nghi hoặc hỏi.
"Phải, một sư đoàn thu gọn thành một lữ đoàn, một trung đoàn thu gọn thành một tiểu đoàn. Như vậy, các đơn vị duy trì trạng thái đủ quân số, vũ khí trang bị thậm chí còn có phần dư thừa hơn trước. Đơn vị duy nhất không bị thu gọn là Sư đoàn Cơ giới Cận vệ số 1, chính là sư đoàn có biệt hiệu là Cờ đỏ ấy. Họ chỉ tổn thất một phần tư lực lượng chiến đấu."
Belinsky: "Ho đóng quân ở đâu?” "Ở Sukhaya Verevka. Đây, họ cách vòng ngoài mười cây số, một khi trận địa của họ mất, pháo hạng nặng của địch có thể bắn vào thành phố.
"Ngoài ra, phía bắc họ là Kalanskaya, do Cận vệ quân chịu trách nhiệm phòng thủ. Nơi này có một tòa thành, ở vị trí cao nhất của tòa thành có thể nhìn thấy Cung điện Mùa hè.
"Một khi địch chiếm nơi này, pháo hạng nặng của chúng có thể quan sát và bắn phá Cung điện Mùa hè."
Tư lệnh dân quân nghiêm mặt: "Chung tôi cho rằng, một khi địch bắn phá Cung điện Mùa hè, tình hình ở thủ đô sẽ vô cùng nguy hiểm."
Belinsky lộ vẻ hung ác: "Bọn phái đầu hàng sẽ hành động đúng không?"
Giám mục Lavkid, người phụ trách tòa án, đẩy kính: "Chúng ta đã quét sạch năm nhóm phản quốc định chế tạo thuốc nổ. Ngoài ra còn triệt phá một giáo hội ngâm của giáo phái Sùng Thánh.
"Chúng ta còn phát hiện một xưởng in, thu được rất nhiều tài liệu tuyên truyền, đều là kêu gọi quý tộc đứng lên giành lại vinh quang thuộc về mình, nói quý tộc Prosen vì... vì giúp đỡ đồng bào quý tộc."
Belinsky: "Bắt hết bọn phản quốc này, không cần xét xử, tra tấn đến khi nào không moi được thêm thông tin gì thì giết hết."
Lavkid cười nói: "Rõ, thực ra chúng ta bắt được một tên phản quốc là sẽ diệt cả nhà hắn, hiệu quả trước mắt rất khả quan.
"Nhưng ở Yekaterinburg vẫn còn rất nhiều phản quốc ẩn nấp."
Belinsky: "Một khi chúng ta thực hiện lệnh giới nghiêm theo kế hoạch, tình hình nguy cấp sẽ dịu đi rất nhiều."
Lavkid: "Hay là giết hết quý tộc đi."
"Không, không được, địch còn cách Yekaterinburg chưa đến hai trăm cây số. Lúc này chúng ta phải đoàn kết tất cả các lực lượng. Chờ tình hình ổn định lại rồi tính sổ sau. Vì vậy, chỉ bắt những kẻ nào lộ mặt, có bằng chứng xác thực."
Lavkid: "Nhưng nếu pháo của Prosen bắn đến Cung điện Mùa hè, biết đâu ngay cả Sa hoàng bệ hạ cũng sẽ đầu hàng."
Belinsky: "Tình hình của Sa hoàng bệ hạ hiện nay thế nào?"
Lavkid: "Lúc Shostka còn trụ vững, có vẻ bệ hạ rất tự tin. Nhưng sau khi Shostka thất thủ, tinh thần bệ hạ bắt đầu sa sút."
"Sa hoàng bệ hạ là người nhu nhược." Belinsky nói,'Chính vì vậy, ban đầu chúng ta mới chọn hắn làm bù nhìn, nào ngờ đám thuộc hạ của hắn lại làm tốt như vậy. Đặc biệt là những kẻ trước đây thuộc phái trung gian."
Belinsky im lặng.
Lavkid: "Nếu bệ hạ muốn chạy khỏi Yekaterinburg thì sao?"
Belinsky: "Thì để hắn chạy. Ta không đi là được, chỉ cần ta không đi, quần chúng ủng hộ phái thế tục sẽ không hoang mang. Nhưng Sa hoàng bệ hạ bỏ chạy sẽ gây ra một loạt hệ lụy."
Belinsky đứng dậy, tiến về phía bản đồ phòng thủ đồ so trên tường: "Mười tháng Mười một là ngày kỷ niệm thành lập đất nước, theo lý phải tổ chức duyệt binh, nếu hoàng thất chạy hết, lễ duyệt binh sẽ trở thành trò hề không có hoàng gia duyệt đội. "Trong tình hình hiện nay, điều đó sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực. Không, bất kể Sa hoàng bệ hạ có chạy hay không, chúng ta phải đảm bảo có một thành viên hoàng gia ở lại. Tình hình của Thái nữ Olga thế nào?”
Lavkid đẩy kính: "Cô ấy đến tiền tuyến thị sát rồi, điểm dừng đầu tiên là sư đoàn của Rokossovsky. Tôi nghĩ thế nào Thái nữ điện hạ cũng sẽ ở lại."
"Tốt." Belinsky nhìn bản đồ phòng thủ: "Liệu địch có khả năng chiếm Kalanskaya vào ngày mười tháng Mười một không?”
Tư lệnh dân quân đáp: "Không thể nào. Hiện giờ, do đường sá lầy lội, tốc độ tiến quân của địch chỉ khoảng mười cây số mỗi ngày. Đến ngày 10 tháng 11, thời kỳ lầy lội mới chỉ kết thúc, chúng không thể nào tiến đến nơi có thể bắn phá St. Yekaterinburg được. Đó là một bài toán đơn giản."
Belinsky gật đầu: "Vậy vấn đề nằm ở trên không. Phải đảm bảo trong ngày duyệt binh, trên không không có máy bay địch."
Tư lệnh dân quân: "Không quân có quan hệ mật thiết với giới khoa học nên chúng tôi vẫn nói chuyện được. Chúng tôi cũng đã mời Tư lệnh không quân nhưng có vẻ ông ta lo ngại điều gì đó nên không đến."
Belinsky: "Vì sao?”
Tư lệnh dân quân nhìn Lavkid, ông này nhún vai: "Vì chúng ta đã bắt con gái ông ta, mà con bé lại đang quay phim cách bố trí trận địa của quân ta bằng máy ảnh của quân Prosen."
"Vậy thì không thể tin tưởng tên Tư lệnh này được, bắt hắn lại, chưa cần giết vội, cứ giam lỏng ở bộ tư lệnh, để phi công thấy Tư lệnh của chúng vẫn chưa bị giết. Mời Phó tư lệnh đến đây."
Hai tiếng sau, Phó tư lệnh không quân đến bộ tư lệnh dân quân.
"Kính chào ngài, Giáo chủ." Phó tư lệnh cao giọng chào.
Belinsky: "Sáng mười tháng Mười một, ông có thể đảm bảo không có chiếc máy bay nào của Prosen xâm nhập thủ đô không?”
Phó tư lệnh cau mày: "Cần phải bổ sung thêm cho tôi hai trăm máy bay chiến đấu, số máy bay chiến đấu ở thủ đô hiện giờ vì mấy ngày liền không chiến nên phần lớn đang bảo dưỡng."
Belinsky: "Chỉ cân máy bay chiến đấu? Phi công có đủ không?"
Phó tư lệnh cười: "Chúng ta chiến đấu trên không phận của mình, chỉ cần nhảy dù được là về được."
Belinsky gật đầu: "Chuyện máy bay, tôi sẽ nghĩ cách."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận