Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 20: Hành Quân Ban Đêm

Chương 20: Hành Quân Ban ĐêmChương 20: Hành Quân Ban Đêm
Chương 20: Hành Quân Ban Đêm
Đi trên đường nhỏ được một lúc, Vương Trung chuyển về góc nhìn ban đầu để thở phào nhẹ nhõm, kết quả vừa chuyển về đã ngáp một cái thật to.
Cơn buồn ngủ như thể chờ đợi thời cơ, lập tức ập đến, chiếm lấy đầu óc Vương Trung.
Vương Trung đưa tay dụi mắt, nhưng cũng chẳng thể tỉnh táo hơn.
Chết tiệt, rõ ràng đây là lúc cần dựa vào hack của mình để cảnh báo sớm cho địch, sao lại buôn ngủ vào lúc này chứ?
Nhưng cơn buồn ngủ đâu có quan tâm đến suy nghĩ của Vương Trung, nó giống như ngàn cân đè nặng lên mí mắt hắn.
Ý thức dần mơ hồ, trong lúc mơ màng, Vương Trung chợt nhớ đến lời cha mình, người từng tham gia cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc:
"Có lẽ bố mày vô tâm vô phổi, chứng kiến đồng đội hy sinh mấy lần rồi cũng thành quen, trên chiến trường thì nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.”
Chẳng lẽ nói - mình cũng vậy, sắp quen với chiến trường rồi?
Vương Trung ngủ say như chết.
Không biết đã qua bao lâu.
Khi hắn mở mắt ra, khuôn mặt Sufang chiếm trọn tâm nhìn.
Lúc này Vương Trung mới phát hiện mình đã ngủ gục trên vai Sufang, nước miếng còn chảy ra dính cả vào người cô, làm ướt một mảng lớn ở ngực áo.
Hắn vội vàng lấy tay áo lau miệng, áy náy nói: "Xin lỗi!"
Sufang cười nói: "Ngài lại xin lỗi tôi vì chuyện này sao? Rõ ràng trong lời đồn, ngài là một quý tộc tệ bạc hơn thế này nhiều."
Vương Trung thuận theo lời Sufang hỏi: "Trong lời đồn, tôi là quý tộc như thế nào?"
Sufang nhún vai: "Thì là... giống như những tên quý tộc xấu xa khác. Đúng rồi, ngài và - ngài và Lyudmila Vasilyevna Melekhovna là người yêu sao?”
Vương Trung kinh ngạc: "Lyudmila Vasilyevna Melekhovna? Sao cô ấy lại được nhắc đến?”
"Bởi vì lúc ngủ ngài đã lam bẩm 'Lyudmila Vasilyevna Melekhovna không sao chứ, tôi nghe rất rõ." Sufang nói.
Vương Trung tùy tiện bịa chuyện: "Cô ấy là một mỹ nữ, tôi không muốn cô ấy bị quân Prosen ức hiếp."
"À, ra vậy." Giọng Sufang có chút thất vọng.
Sergey ngồi trên ghế lái muốn nói lại thôi.
Vương Trung lại hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Sufang: "Mấy tiếng rôi. Không phải ngài có đồng hồ sao?"
Vương Trung lúc này mới nhớ ra, bèn xắn tay áo lên xem đồng hồ.
Bây giờ là hai giờ sáng. Lúc này, Sergey nói: "Bá tước, phía trước có đèn xel"
Vương Trung nhìn về phía trước, quả nhiên thấy ánh đèn của một hàng dài xe cộ ở phía xa.
Hắn lập tức chuyển sang góc nhìn quan sát, tất cả các phương tiện trên đường phía trước đều được đánh dấu sáng: Toàn là địch!
Vương Trung đang quan sát quân địch thì cảm nhận được cú xóc do phanh xe gấp.
Hắn vội vàng nói: "Đừng hoảng! Phanh xe gấp lại càng dễ bị chú ý, cứ thế lái qua, đến gần rồi hãng dừng!"
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Giọng Sergey vang lên: "Chết tiệt, anh bị điên rồi!"
Vương Trung không để ý đến hắn, tiếp tục quan sát quân địch.
Xe co trên đường phần lớn là xe trống quay về, một số xe còn chở theo thương binh và thi thể.
Mỗi xe chỉ có một tài xế, một số xe còn có thêm một thợ máy đi cùng.
Rất nhiều lính Prosen đang nghỉ ngơi bên đường, họ đốt lửa trại, hoàn toàn không lo lắng bị tập kích hay pháo kích.
Nghĩ kỹ lại thì quân địch đã bật đèn xe sáng choang như vậy, một chút lửa trại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Giọng Sergey run rẩy: "Thật sự muốn lái qua đó sao? Toàn là quân Prosen đấy!"
Vương Trung chuyển về góc nhìn bình thường, gõ vào cửa sổ sau ghế lái.
Khuôn mặt Yegorov lập tức xuất hiện ở phía bên kia: "Chuyện gì vậy?"
Vương Trung: "Bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, phía trước là trạm gác của Prosen, vừa khai chiến là lập tức xuống xe. Trước đó không được manh động, nghe tôi bắn súng mới được hành động, nếu không thì nín thở cho tôi."
"Rõ."
Khuôn mặt Yegorov biến mất.
Vương Trung rút súng lục ra kiểm tra, sau đó giấu tay vào trong bóng tối của cửa xe.
Lúc này hai bên đường đã xuất hiện lính Prosen, bọn chúng vây quanh đống lửa đang ăn đồ hộp, chẳng thèm liếc nhìn xe cộ trên đường.
Vương Trung ngửi thấy mùi đồ hộp, bụng liền réo ầm ï.
Chết tiệt, vừa nãy tranh thủ lúc chờ đợi bộ đội hậu cần và bệnh viện dã chiến ăn tạm chút gì thì tốt rồi.
Sufang lấy ra một thứ gì đó, nói: "Tôi có bánh quy nén, anh ăn không?"
Vương Trung không nói hai lời, nhận lấy rồi nhét vào miệng.
Cuối cùng xe cũng đến gân con đường lớn tấp nập xe cộ, một hạ sĩ quan Prosen đeo súng tiểu liên đứng giữa đường, giơ cao tay phải.
Vương Trung nhận ra cử chỉ này, hồi bé đi trên đường thường thấy cảnh sát giao thông ra hiệu lệnh dừng xe như vậy.
Sergey dừng xe, tiếng thở dôn dập đến mức Vương Trung cũng nghe thấy rõ. Không biết có phải bi Sergey lây hay không, hơi thở của Vương Trung cũng bắt đầu gấp gáp.
Hắn nhìn chằm chằm vào viên hạ sĩ quan Prosen, cố gắng không nhìn vào khẩu súng tiểu liên trên người gấm.
Nhưng viên hạ sĩ quan này dường như chẳng muốn kiểm tra người trên xe, thậm chí còn lười dùng đèn pin soi vào buồng lái, chỉ quay người nhìn đoàn xe tiếp tế đang tiến vào con đường lớn.
Quân địch hoàn toàn không ngờ tới sẽ gặp phải quân Ant đi xe quân sự của mình ở đây!
Ánh mắt Vương Trung vẫn dõi theo quân địch, nhưng lặng lẽ gạt chốt an toàn của súng lục - nếu ở đây mà súng cướp cò gây ra chuyện gì thì đúng là xui xẻo.
Trái ngược với Vương Trung đã hoàn toàn yên tâm, Sergey dường như càng ngày càng căng thẳng, hơi thở nặng nề như trâu húc.
Vương Trung vừa lo lắng Sergey sẽ không chịu đựng nổi thì chiếc xe tiếp tế cuối cùng cũng đi qua ngã †ư.
Viên hạ sĩ quan chỉ huy giao thông lập tức xoay người, ra hiệu "Đi đi".
Vương Trung mỉm cười gật đầu.
Sergey khởi động xe, lái lên đường lớn.
Hắn suýt chút nữa đã đi theo đoàn xe quay đầu về phía bên trái, may mà Sufang kịp thời nhắc nhở bằng tiếng Prosen: "Chúng ta phải đi tiền tuyến! Rẽ phải!"
Sergey vội vàng đánh lái gấp, re sang phải.
Lính Prosen ở ngã tư cười ồ lên, có người còn hét lớn gì đó, Vương Trung không hiểu.
Chờ khi đã đi xa khỏi ngã tư, Vương Trung mới hỏi: "Vừa rồi bọn chúng nói gì vậy?"
"Bọn chúng nói: 'Vội vàng ve nhà bú sữa mẹ à?” Sufang nói,'Nói chung là chế nhạo anh ta đấy."
"Tôi chỉ là bị trượt tay thôi!" Sergey biện minh/'Lòng bàn tay tôi toàn mồ hôi, suýt chút nữa thì không cầm nổi vô lăng!"
Đột nhiên, giọng Sergey hạ thấp xuống, bởi vì bên đường lại xuất hiện lính Prosen.
Lụ Prosen này đốt lửa trại, ăn đồ hộp, thậm chí còn uống rượu không biết kiếm được từ đâu.
Chẳng mấy chốc, xe đã tiến vào một thị trấn nhỏ, lính Prosen trong trấn còn đông hơn.
Vương Trung chuyển sang góc nhìn quan sát, nhìn con đường phía trước, sau đó chỉ thị cho Sergey: "C cứ đi thẳng theo con đường này, đường thông hết!"
Sergey căng thẳng đến mức không còn tâm trí để trả lời.
Bọn họ cứ như vậy lái xe thẳng vào quảng trường trung tâm thị trấn.
Vương Trung mơ hồ nhìn thấy một "ụ đất" lớn ở giữa quảng trường, đến gần mới phát hiện ra đó là một núi xác chết.
Bọn chúng, bọn chúng đã tàn sát tất cả cư dân trong thị trấn này sao??
Điều này... Thật quá tàn nhẫn! Vương Trung kinh hãi trước sự tàn bạo của quân địch đến mức không nói nên lời.
Sufang che miệng, cố gắng kìm nén để không bật khóc.
Chờ khi xe đã ra khỏi thị trấn, cô gái mới òa khóc nức nở. Vương Trung võ vai an ủi cô, lúc này, mục tiêu của hắn ở thế giới này, lại lặng lẽ có thêm một chút thay đổi.
Hắn không phải người của Đế quốc Ant, cũng không có thiện cảm gì với những thứ như hoàng đế, quý tộc, cặn bã phong kiến".
Nhưng hành động tàn sát thường dân của quân Prosen đã chạm đến giới hạn của hắn.
Hắn rất mong chờ có thể sử dụng góc nhìn của mình để dạy cho quân Prosen một bài học nhớ đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận