Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 348: Bồi Hồi Trong Lòng 2

Chương 348: Bồi Hồi Trong Lòng 2Chương 348: Bồi Hồi Trong Lòng 2
Vương Trung mím môi.
Thực ra hắn quen biết hai người này cũng chỉ sau khi đến Agasukoy, về lý thì hắn không đến mức quá đau buồn mới đúng.
Nhưng hắn vẫn men theo sân ga đi về phía trước, rời xa đám văn thư và tham mưu của Sư đoàn đang xuống tàu, rời xa chiếc xe tăng số 422 đang được lái xuống khỏi toa tàu, và cũng rời xa con Bucephalus đang bước ra. Grigory vác lá cờ đỏ, định đuổi theo, nhưng Popov ra hiệu cho anh ta dừng lại. Thế là viên trung sĩ trưởng cầm cờ đi theo từ xa, chỉ giữ khoảng cách vừa đủ để nhìn thấy Vương Trung.
Lúc này Lyudmila từ trên tàu bước xuống.
Cả Popov và Pavlov cùng đồng thanh gọi: "Lyudmila Vasilyevnal"
Lyudmila chạy đến, vẻ mặt khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?" " Công tước Rokossovsky và Thái tử điện hạ đều đã hy sinh rồi, cô mau đến an ủi..." Popov đột nhiên dừng lại. Bởi vì Lyudmila đã không kìm nén được nữa, cô lấy tay che miệng:
" Connney... mất rồi sao?" Connney là tên thân mật của Constantine, theo truyền thống của người Ant, đứa trẻ nào được người lớn tuổi cho phép gọi bằng tên này thì đó tuyệt đối là đứa trẻ được họ đặc biệt yêu quý.
Lyudmila dường như bị nỗi đau buồn tấn công, nước mắt nước mũi tuôn rơi không ngừng.
Nelly vội lấy khăn tay đưa cho cô.
Lyudmila: "Cô mau đến bên cạnh Alyosha đi! Anh ấy chắc chắn còn đau buồn hơn tôi." Nelly nhét khăn tay vào tay Lyudmila, sau đó chạy dọc theo sân ga về phía trước, đuổi theo bóng dáng Aleksei Konstantinovich Rokossovsky. Vương Trung cứ thế đi thẳng đến cuối sân ga, nơi đây không còn ồn ào náo nhiệt nữa, chỉ có hai công nhân đường sắt đang đứng cạnh nhìn hắn.
Xa xa, một vài công nhân khác đang kiểm tra đầu máy xe lửa, dùng búa gõ vào từng bánh xe để nghe âm thanh và đánh giá tình trạng. Trong tiếng búa gõ đều đều, Vương Trung dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
Mặc dù hắn không biết người anh em tốt và người cha già của mình đã ra đi chính xác vào lúc nào, nhưng hắn luôn cảm thấy, hẳn là vào lúc mình nhìn thấy ảo giác.
Xét cho cùng thì thế giới này có tu sĩ cầu nguyện và thì việc người sắp chết phát ra "làn sóng cuối cùng" dường như cũng không có gì là kỳ lạ. Vương Trung cẩn thận xem xét nội tâm mình, nhận thấy ngoài sự mất mát, thì nhiều nhất chính là sự tiếc nuối: Chưa có thời gian để hiểu thêm về hai người.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại thì nhìn thấy Grigory đang đứng từ xa, trên vai là lá cờ đỏ.
Sau đó Vương Trung mới nhìn thấy Nelly chạy đến.
Nelly dường như không quá đau buồn, vì vậy Vương Trung hỏi: "Cô biết cha tôi và Thái tử điện hạ đã hy sinh rồi chứ?" "Ừm. Lyuda khóc rất đau lòng, anh cũng muốn khóc sao?" Nelly hỏi. Vương Trung: "Cô không đau lòng sao?"
Nelly không trả lời, chỉ nhìn Vương Trung.
Vương Trung: "Để tôi dạy cho cô một câu, lần sau gặp chuyện kiểu này thì cô cứ nói: "Sức chịu đựng của tôi cao lắm."
Nelly: "Sức chịu đựng của tôi cao lắm."
Học đâu ra mà áp dụng nhanh thất
Vương Trung bật cười trước hành động của Nelly, nét mặt cũng giãn ra đôi chút.
Hắn nhìn về phía đường ray xe lửa trải dài về phía xa, lẩm bẩm: "Tôi còn buồn hơn mình tưởng tượng. Bản thân tôi cũng không biết tại sao lại như vậy."
Nelly: "Tôi còn tưởng anh sẽ nói 'Chết cũng tốt, sau này sẽ không ai quản được tanữa'." Vương Trung: "Tôi là loại người khốn nạn như vậy sao?"
"Tôi từng nghĩ vậy. Nhưng bây giờ thì không chắc nữa." Nelly nói.
Vương Trung suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ rất nhiều người đã hiểu lầm nguyên chủ, thật ra nguyên chủ là người rất trọng tình cảm, đến nỗi thứ tình cảm này thậm chí còn truyền sang cho chính hắn - người vốn dĩ không liên quan.
Alyosha, Alyosha, rốt cuộc mọi người hiểu lầm anh đến mức nào?
Lúc này, Pavlov và Popov sóng đôi đi đến, nhưng không dám lại gần, chỉ đứng chung với Grigory.
Vương Trung: "Lại đây đi, tôi không sao rồi."
Popov và Pavlov nhìn nhau, sau đó mới cùng nhau bước tới. Hai người này đều rất cao lớn, đi cạnh nhau trông như hai con gấu.
Popov: "Còn một tin nữa, hiện tại chúng ta được điều động về Tập đoàn quân Dự bị, nhưng vẫn giữ nguyên biên chế Sư đoàn độc lập. Mệnh lệnh mà Tập đoàn quân Dự bị giao cho chúng ta là xây dựng công sự tại chỗ, chuẩn bị chiến đấu."
Vương Trung: "Việc này chúng ta quen rồi, không nên chậm trễ, bây giờ lập tức lên đường khảo sát địa hình đi, gọi cả viên tham mưu vẽ bản đồ nữa, chính là Arkadi lần trước ấy, anh ta vẽ bản đồ rất khá..."
"Chân anh ta bị gãy rồi, hiện tại chắc đã được đưa đến Trung tâm Y tế Tổng hợp ở Tula rồi."
Pavlov cắt ngang lời Vương Trung:
"Để tôi gọi một người khác đến, cũng là một thanh niên rất khá, được điều động từ bộ phận kiểm lâm, trước đây làm văn thư."
Vương Trung: "Được, vậy gọi thêm Vasili, mang theo cả chiếc radio Prosen mà tôi tịch thu được nữa! À còn cả Bucephalus nữa, nhớ đóng yên cho nói" Popov: "Anh có một ngày để khảo sát địa hình."
Vương Trung thắc mắc: "Một ngày? Sao lại chỉ có một ngày?"
"Bởi vì ngày mai sẽ có máy bay đến đón anh ở sân bay cạnh thành phố."
"Sân bay cạnh thành phố!" Vương Trung kinh ngạc thốt lên:
"Ý là cuối cùng chúng ta cũng có không quân hỗ trợ rồi sao?" "Chỉ có một trung đoàn tiêm kích thôi, có nhiệm vụ bảo vệ cây cầu lớn. Nhưng mà thường xuyên xuất kích không kịp thời."
Vương Trung: "Vậy cho Peter tu sĩ lên máy bay đi! Tìm một cái tháp cao, làm cho ông ấy!" Popov: "Tôi sẽ sắp xếp, anh yên tâm. Anh có nghe rõ tôi nói gì không đấy? Ngày mai sẽ có máy bay đến đón anh đi Yekaterinburg."
Vương Trung cau mày: "Tôi đến đó làm gì? Vị trí của tôi là ở đây! Anh có biết là công sự càng kiên cố thì thương vong của chúng ta càng ít hay không? Lần này chúng ta có thể rút được nhiều binh sĩ như vậy cũng là nhờ có hệ thống công sự được xây dựng suốt nửa tháng, anh hiểu không?"
"Tôi hiểu."
Popov đáp:
"Chẳng phải anh đã quên là chính tôi đã tổ chức nhân công xây dựng công sự hay sao?"
Vương Trung: "À, xin lỗi. Đúng là vậy. Thế nên anh phải biết là tôi càng am hiểu địa hình ở đây bao nhiêu thì hệ thống công sự mà tôi chỉ huy xây dựng sẽ càng vững chắc bấy nhiêu! Sẽ càng tiêu diệt được nhiều kẻ địch hơn." Popov: "Tôi đề nghị anh vẫn nên đến thủ đô một chuyến, tình hình hiện nay rất phức tạp, nếu không cẩn thận chúng ta sẽ phải đối mặt với thất bại lớn nhất kể từ sau khi chiến tranh bùng nổ. Cho nên..."
Popov không nói tiếp, mà liếc mắt nhìn những người công nhân đường sắt ở bên cạnh. Vương Trung: "Tôi hiểu rồi, cần phải tuyên truyền hình ảnh của tôi đúng không? Lúc đầu khi quân ta đại bại thì tuyên truyền hình ảnh tôi để khích lệ tinh thần binh sĩ, bây giờ lại tiếp tục tuyên truyền." Popov: "Thất bại đã là sự thật không thể thay đổi, cho nên hiện tại cần phải khắc phục hậu quả, cần phải cổ vũ tỉnh thần toàn quân, nếu không có tỉnh thần thì cho dù có trăm vạn đại quân cũng sẽ sụp đổ trong chớp mắt, ngài là vị tướng tài giỏi nhất của Ant, chẳng lẽ lại không hiểu điều này sao?"
Vương Trung hiểu, đương nhiên hắn hiểu.
Hắn nghiến răng, nói với Nelly: "Lấy lễ phục của tôi ra đây, hôm nay phải thu dọn hành lý cho tôi, phải khiến tôi ra dáng một chút, còn nữa, Grigory! Anh là người mang cờ hiệu của tôi, cũng phải ăn mặc chỉnh tề vào!"
Grigory đứng từ xa, nghe vậy liên đáp: "Tôi sẽ bảo Aksinya làm giúp, anh yên tâm." Vương Trung ngẩn người: "Aksinya là ai?"
"Là cô gái ở đội giặt là, tối qua tôi mới quen."
Vương Trung cẩn thận quan sát người cảnh vệ của mình: "Anh... Tối qua mới quen đã... ?"
Khoan ATYQvgQế hình như chính mình cũng đã 'bị' trên tàu. Chẳng lẽ đây là truyền thống gì đó của người Ant sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận