Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 48: Đối đầu trực diện

Chương 48: Đối đầu trực diệnChương 48: Đối đầu trực diện
Chuong 48: Doi dau truc dien
Vương Trung và Lyudmila dùng bữa trưa dã ngoại vui vẻ trong trang viên.
Đến khi quay lại chuông ngựa của trang viên, Vương Trung tinh ý nhận ra thái độ của các nữ phục vụ đối với mình dường như đã thay đổi.
Lúc mới vào trang viên, đám nữ phục vụ đều tỏ ra cảnh giác và thù địch, nhưng hiện tại những nữ phục vụ lớn tuổi hơn nhìn Vương Trung với vẻ khó hiểu, còn những nữ phục vụ trẻ tuổi thì không hề che giấu sự tò mò.
Chuyện gì đã xảy ra?
Các nữ phục vụ đang chuẩn bị cho buổi dạ vũ tối nay trong vườn, vì vậy đâu đâu cũng thấy họ, Vương Trung đi đến đâu cũng cảm thấy có người đang bàn tán sau lưng, quay đầu lại thì thấy họ đang bận rộn chuẩn bị, thậm chí không ai nói chuyện.
Cảm giác giống như cảnh kinh điển trong phim "Mỹ nhân ngư”.
Vương Trung cảm thấy kỳ lạ, bèn quay sang hỏi Lyudmila: "Chuyện gì vậy?"
Lyudmila nhún vai: "Có lẽ lúc anh ngủ gục trên chân tôi đã xảy ra chuyện gì đó?"
Vương Trung: "Em nói thế khác gì không nói? Rõ ràng là có chuyện gì đó mà?"
Anh định gọi một nữ phục vụ lại hỏi cho rõ ràng thì hoàng thái tử xuất hiện: "Sao cậu lại bỏ tớ ở chỗ công tước rồi đi mất?"
Vương Trung: 'À, tại vì cậu uống rượu xong ngủ quên trên ghế sofa, thấy cậu ngủ say nên tôi không..."
"Bởi vì cậu vào đó có hai tiếng đồng hồ! Chắc bị mắng té tát rồi nhỉ?"
"Ừm...' Vương Trung có chút xấu hổ, làm sao có thể nói với hoàng thái tử rằng người anh em học hành kém cỏi của cậu ta bỗng nhiên trở thành học bá được?
Hoàng thái tử ngáp một cái, quay đầu nhìn hội trường: "Sàn nhảy nhỏ thế này, chỉ đủ chỗ cho một ban nhạc, xem ra lại là buổi gặp gỡ của mấy nhân vật tâm cỡ rồi. Rõ ràng nhà cậu còn có một cái mê cung khá lớn mài"
Vương Trung quay đầu nhìn về phía mê cung trong vườn.
Anh nhớ mang máng, trò chơi mê cung trong các buổi dạ vũ của giới quý tộc phương Tây này, về cơ bản là tạo cơ hội cho mọi người mmây mưa với nhau, các cô gái sẽ vào mê cung trước, sau đó các chàng trai đi tìm, diễn ra màn rượt đuổi, và cuối cùng là 'hắc hắc hắc'.
Khi ra khỏi mê cung, ai nấy đều quần áo xộc xệch.
Hoàng thái tử tiếp tục nói: "Rõ ràng Alyosha là người giỏi nhất trong trò này, lúc nào cũng tìm được cô gái xinh đẹp nhất!"
Vương Trung đột nhiên nói: "Vớ vẩn, chưa bao giờ tìm được Lyudmila."
Lyudmila: "Tôi chưa bao giờ tham gia, sao anh tìm được tôi? Không những thế, lần nào anh cũng đưa cho tôi một nhúm tóc của các cô gái khác, phiên chết đi được."
Vương Trung ngạc nhiên, trò chơi cấp cao gì thế này?
"Vậy em còn giữ số tóc đó không?” "Đương nhiên là không!" Lyudmila cao giọng nói.
Hoàng thái tử nói: "Tiếc thật, nếu không hôm nay cậu lại được thêm vài nhúm tóc."
Vương Trung: "Se không đâu.”
Lyudmila: "Anh ấy sẽ không đâu."
Hoàng thái tử nghỉ ngờ nhìn Vương Trung: "Alyosha, cậu bị sao vậy? Từ khi trở về, cậu khác lạ lắm."
Vương Trung dứt khoát nói: "Cau bị ảo giác đấy!"
Lúc này, anh bỗng nhìn thấy mấy người đàn ông lực lưỡng đang đặt một chiếc vại sành lên bếp lửa.
Tò mò, anh bước tới hỏi: "Trong vại là gì vậy?"
Thực ra, Vương Trung có thể ngửi thấy mùi gia vị bên trong, hẳn là một món ăn nào đó, chỉ là chiếc vại được trang trí khá kỳ lạ, khiến người ta liên tưởng.
Người khuân vại trả lời: "Bên trong là món hầm, phải hầm vài tiếng đồng hồ, hơn nữa còn phải giữ nhiệt độ tự nhiên, là món lằng nhằng nhất trong bữa tối nay."
Vương Trung đưa tay mở nắp vại ra xem, thấy bên trong là đầy ắp rau củ, có cà tím, khoai tây, ớt chuông xanh, cà rốt...
Mùi gia vị càng thêm kích thích khứu giác của Vương Trung, khiến anh nghi ngờ liệu đầu bếp có phải đã cho cả nắm "Masala" vào trong đó.
Nhìn thấy món ăn này, hoàng thái tử kinh ngạc thốt lên: "Đây... Không phải tối nay Belinsky Đại Mục Sư đến đây sao?"
Người công nhân cung kính cúi chào: "Ngài nói đúng, Đại Mục Sư sẽ đến ạ."
Lúc này, một thẩm phán đội mũ xanh xuất hiện, ông ta nhanh chóng chen vào giữa Vương Trung và chiếc vại: 'Không được mở nắp trong quá trình hầm, sau khi bắc xuống phải để đầu bếp thử trước!"
Vương Trung: "Được rồi, tôi chỉ tò mò thôi, không phải cố ý đâu."
Hoàng thái tử cũng nói: "Tôi làm chứng, cậu ấy không phải cố ý."
Vị thẩm phán nhìn Vương Trung, gật đầu. Sau khi đậy nắp vại lại, ông ta đứng canh giữ chiếc vại, không rời nửa bước.
Rời khỏi chỗ chiếc vại, hoàng thái tử lẩm bẩm: "Mục Thủ tìm cậu làm gì? Cậu làm chuyện gì cần sám hối à? Hay là vì thổi phồng chiến công quá đà nên bị thần linh trừng phạt?" [Từ Mục thủ sẽ giữ nguyên]
Cho đến lúc này, hoàng thái tử vẫn cho rằng Vương Trung chỉ là một anh hùng chiến tranh được "tô vẽ" nên mà thôi.
Vương Trung cũng lười giải thích thêm với đám bạn bè ăn chơi này, dù sao thì trang bị cũng là do Nhị công chúa ban tặng, sau này phải nịnh bợ Nhị công chúa mới là thượng sách!
Vào lúc 20h30 ngày 9 tháng 7, hầu hết các quý tộc ở Agasukov đều tập trung tại bữa tiệc tối do Công tước Rokossovsky tổ chức.
Đúng như hoàng thái tử dự đoán, đây là một "buổi gặp mặt đơn giản" nhằm mục đích thảo luận về tình hình hiện tại, các quý tộc có quân hàm cao cấp đều tụ tập lại một chỗ, trong khi con cháu của họ, những người được đưa đến đây để làm quen với các buổi giao tiếp xã giao, thì buồn chán tụ tập nói chuyện phiếm. Giờ phút này cũng vậy.
Đám công tử bột vây quanh Vương Trung, giống như trước đây.
Vương Trung đang mệt mỏi ứng phó với những câu chuyện cười tục tiu của họ thì đột nhiên có người dùng vật gì đó gõ mạnh xuống đất, hô to: "Đại Mục sư giá lâm!"
Các quý tộc đang trò chuyện đều ngẩng đầu lên, sau đó cung kính tiễn Đại Mục sư đến chỗ của mình -
Tuy nhiên, Đại Mục sư lại bước qua chỗ đó, tiến thẳng về phía Vương Trung: "Aleksei Konstantinovichl Nghe danh anh đã lâu!"
Vương Trung bắt tay Đại Mục sư, nhưng không biết nên nói gì.
Xưa nay, anh chưa từng tiếp xúc với giới chức sắc tôn giáo, lần duy nhất là trước kỳ thi đại học, bố anh đã dẫn anh đến chùa dâng hương cầu khấn Văn Xương Đế Quân.
Trong lúc Vương Trung còn đang lúng túng, Đại Mục sư đã mở lời: "Trận chiến ở Loktev của anh rất xuất sắc, là một chiến thắng vẻ vang! Xin chúc mừng anh, Aleksei Konstantinovich."
Cả hội trường im lặng.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Tập đoàn quân Agasukov Tư lệnh Skorobo lên tiếng: "Đại Mục sư, cái gọi là thiếu tướng bị tiêu diệt' chỉ là tin đồn do bọn dị giáo tung ra, thực tế, theo như thông tin tình báo của chúng tôi, Lữ đoàn 15 của địch vẫn chưa dừng hoạt động."
Đại Mục sư Belinsky: "Nếu một sư trưởng chết đi mà cả lữ đoàn liền tê liệt thì Prosen đã chẳng để chúng ta lâm vào tình cảnh khốn đốn thế này."
Từ "khốn đốn' vừa thốt ra đã gây nên sóng gió.
"Sao lại nói là khốn đốn?"
"Chẳng phải chúng ta đang chiếm ưu thế lớn ở mặt trận sao?"
"Nhưng rất nhiều gia đình quý tộc đã có người hy sinh..."
"Nhưng anh xem Aleksei đã trở về kìa! Nếu địch thực sự mạnh thì làm sao anh ấy có thể thoát được?"
Vương Trung cau mày.
Lúc này, Tập đoàn quân Tư lệnh Skorobo tiến lên một bước, cao giọng nói: "Mọi người! Tuyến đầu của chúng ta quả thực đã gặp phải một số tổn thất, chúng ta đã mất Công quốc Vostrom, tổn thất hai mươi vạn quân, nhưng đất mẹ Ant rộng lớn như vậy, nguồn binh lực đồi dào như vậy!
"Giờ đây, ở Agasukov, chúng ta đã tập kết được 69 sư đoàn bộ binh, 11 sư đoàn ky binh, 21 sư đoàn thiết giáp!
"Đây là lực lượng quân sự hùng hậu chưa từng có trong lịch sử Ant! Thêm vào đó, Công tước Myshkin cũng đang tập kết lực lượng ở Shepetovka, hai tập đoàn quân lớn của chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, tiến có thể công, lui có thể thủ!
"Có thể nói, hiện tại chúng ta đã thoát khỏi thế bị động ban đầu! Giờ đây chúng ta có thể tính đến chuyện đánh bại kẻ địch rồi!"
Vương Trung đột nhiên có linh cảm chẳng lành, chẳng lẽ lúc này vị tướng quân này vẫn cho rằng "thế trận đang nghiêng về phía ta" sao?
Không thể nào không phải chứ?
Xem kẻ địch dùng kỹ thuật binh khí gì, độ huấn luyện gì, nhìn lại, ngoài sĩ khí ra chẳng còn gì —— không đúng, dưới trạng thái như vậy, liệu có bao nhiêu đội quân thật sự có thể duy trì sĩ khí?
Lúc này, Skorobo đại tướng trực tiếp đứng lên một chiếc ghế, hô to: "Chúng ta còn có công sự phòng ngự kiên cố! Chúng ta còn có ưu thế tác chiến nội tuyến! Mục thủ miện hạ, lúc này mà lan truyền tin tức bất lợi cho sĩ khí, không ổn lắm đâu?"
Mục Thủ: "Thật sao? Vậy để chúng ta nghe anh hùng Aleksei Konstantinovich Rokossovsky vừa thắng trận trở về nói gì."
Ông ta quay sang Vương Trung: "Nào, nói cho ta biết ý kiến của cậu, Thiếu tướng."
Vương Trung nghe thấy trong đám quý tộc có tiếng cười chế giễu.
Còn có người đang thì thâm: "Lấy ý kiến của một Thiếu tướng để phản đối đại tướng."
"Nghe nói, con trai thứ hai của công tước Rokossovsky thi tốt nghiệp được 0 điểm đấy!"
Đáng ghét, Vương Trung nghĩ, làm sao có thể thi tốt nghiệp 0 điểm được chứ, tuy mình đứng bét lớp, nhưng ít nhất cũng vượt qua ngưỡng tốt nghiệp!
Nhưng mà bây giờ Vương Trung quả thật chẳng khác nào người có điểm 0, dù sao cũng chỉ là một người hiện đại chỉ biết chơi game chiến tranh.
Anh ta tiến lên một bước, hắng giọng: "Quân đội Prosen là một đội quân tinh nhuệ, hiện đại..."
Skorobo đại tướng: "Chúng ta cũng hiện đại! Chẳng phải cậu còn dựa vào ưu thế của xe tăng mà tung hoành ngang dọc sao? Chúng ta có bốn lữ T34, bọn chúng sẽ khiến Prosen phải trả giá đắt!"
Vương Trung: "T34 đúng là một loại xe tăng ưu tú, nhưng thiết kế tôi tệ khiến nó có nhược điểm rất lớn, trưởng xe kiêm luôn pháo thủ, dẫn đến khi chiến đấu trưởng xe phải dán mắt vào kính ngắm, căn bản không có thời gian quan sát xung quanh.
"Ngược lại, xe tăng Prosen đều có trưởng xe, hơn nữa còn được trang bị tháp quan sát riêng. Trong một trận đấu tăng, bọn chúng dễ dàng phát hiện ra T34 hơn, nắm giữ thế chủ động.
"Hơn nữa, xe tăng của kẻ địch đều có radio, sở chỉ huy có thể trực tiếp chỉ huy từng chiếc một, lúc chiến đấu thông qua radio, mỗi chiếc xe có thể bù đắp điểm mù khi quan sát cho nhau, yểm trợ lẫn nhau!"
Skorobo đại tướng cười lạnh: "Cho dù như vậy, chỉ cần kẻ địch không bắn thủng được xe tăng của chúng ta, thì chúng ta vẫn chiến thắng!"
"Sức mạnh của xe tăng chỉ là tương đối thôi, đại tướng!" Vương Trung tiến lên một bước, cầm lấy một chai rượu, trực tiếp ném vào đống lửa đang nướng nồi đất, chai rượu vỡ tan, rượu bên trong lập tức biến thành một biển lửa.
Mấy nữ bộc vội vàng đẩy tới một chiếc xe tưới nước, bắt đầu dập lửa - xem ra để đề phòng hỏa hoạn, xe tưới nước đã được chuẩn bị sẵn.
Nước dập lửa phun xối xả vào nồi đất đang hầm thức ăn, chảy vào bên trong từ lỗ thông khí.
Đại mục thủ lộ vẻ mặt xót xa.
Vương Trung chỉ vào ngọn lửa vẫn đang cháy: "Chỉ cân một chai xăng tự chế như vậy, ném lên nắp động cơ, sẽ khiến xe tăng hỏng ngay lập tức! Chỉ cần một chai thôi!
"Hơn nữa, kẻ địch sẽ tấn công vào điểm yếu của xe tăng! Chúng sẽ dùng đạn pháo khóa chặt tháp pháo, sẽ bắn đứt xích xel "Lứa xe tăng mù lòa của chúng ta, một khi xích bị bắn đứt, căn bản không có cách nào đối phó với bộ binh tiếp cận! Bọn chúng sẽ bị kẻ địch tiêu diệt như cắt xúc xích!"
Skorobo đại tướng cười nhạo: "Vậy chúng ta cũng có thể dùng cách đó để đối phó với kẻ địch"
"Vậy nếu kẻ địch không giao tranh trực diện với chúng ta thì sao? Nếu Tập đoàn quân Trung tâm phía Bắc đánh xuống phía Nam thì sao? Bọn chúng sẽ bao vây tiêu diệt, cắt đứt đường tiếp tế.
"Triệu quân của ông chẳng khác nào Thao Thiết, chỉ biết nuốt chửng vật tư! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đầu hàng mà không cần đánh!"
Skorobo đại tướng: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy!"
Vương Trung còn muốn nói gì đó, Skorobo đại tướng lại nói: "Nếu Tập đoàn quân Trung tâm của địch đánh xuống phía Nam, vậy thì tốt, chúng ta sẽ ở trên đồng bằng rộng lớn gần Agasukov thực hiện tác chiến nội tuyến, tiêu diệt Tập đoàn quân Trung tâm và Nam của địch trên đồng bằng, sau đó phản công, giành lại lãnh thổi"
Quý tộc có mặt vỗ tay nhiệt liệt, tiếng hoan hô như muốn át đi lời nói của Vương Trung.
Vương Trung còn muốn tranh luận tiếp, đại mục thủ đã đặt tay lên vai anh ta: "Thôi, cứ làm hết sức mình, được đến đâu hay đến đó. Hơn nữa, nghe hắn nói cũng có lý."
"Lý luận suông, toàn là lý thuyết sách vởi Sẽ thất bại, đại mục thủ miện hạ, quân đội ở đây sẽ bị tiêu diệt, người dân ở đây..."
"Bình tĩnh nào, chúng tôi đã sắp xếp di dời các nhà máy về phía sau, trước tiên là công nghiệp nặng, sau khi di dời gần xong, sẽ di dời các nhà máy dân sinh như nhà máy chế biến thịt ve hậu phương.' Đại mục thủ nói xong võ vai Vương Trung: "Bây giờ cậu chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, đợi quân đội được bổ sung đầy đủ là được."
Vương Trung nhìn mục thủ, anh ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Có thể bổ sung đầy đủ cho liên đoàn Thần Tiễn của tôi không?”
"Ngày mai họ sẽ đến." Mục thủ đáp.
Vương Trung: "Có thể bổ sung đầy đủ cho đội Thánh Ca của tôi không?”
"Ngày mai sẽ đến."
"Có thể cho tôi thêm một ít Thuận Phong Nhĩ không?”
"Ngày mai họ sẽ đến." Đại mục thủ nói xong vỗ mạnh vào vai Vương Trung.
Ngày mai sẽ đến sao?
Vương Trung nhìn các tướng lĩnh đang cụng ly, tâng bốc lẫn nhau, vừa lúc chạm mắt với chủ nhân trang viên, cũng là cha của Aleksei Konstantinovich Rokossovsky, đại tướng đã nghỉ hưu Constantine Alexandrovich - công tước Rokossovsky, ông cụ mỉm cười động viên anh ta, như thể đang nói "Con làm tốt lắm".
Vương Trung cảm thấy an ủi phần nào.
Thật mệt mỏi.
Lúc này, Skorobo đại tướng đề nghị: "Hay là chúng ta cùng nâng ly chúc mừng cho chiến thắng sắp tới"
Những người tham gia đều nâng ly. Vương Trung không muốn nâng ly, nhưng thấy lão công tước Rokossovsky cũng nâng, đành phải làm theo.
Sau khi mọi người uống cạn ly, Skorobo đại tướng nói: 'À, đúng rồi, còn một tin tốt nữa, chúng ta sắp nhận được viện binh từ bốn tập đoàn quân! Như vậy, chúng ta sẽ có ưu thế về quân số trước kẻ thù!"
Vương Trung thầm nghĩ làm sao có thể, chắc là Bộ Tư lệnh đã đánh giá quá lạc quan về thiệt hại mà họ gây ra cho quân Prosen, hoặc là do họ có quá ít thông tin tình báo về kẻ địch.
Lúc này, Skorobo đại tướng tự hào tuyên bố: "Ưu thế thuộc về ta!"
Vương Trung nâng ly,chân thành" nói: "Cao kiến!"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận