Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 14: Đêm ngoại 6 Yekaterinburg
Chuong 14: Dem ngoai 6 Yekaterinburg
Sau đó, Vương Trung lại đưa ra một loạt ý kiến, Morozov đều ghi chép cẩn thận.
Vương Trung vẫn chưa thỏa mãn, lại hỏi: "Co thể thiết kế thêm một số thiết bị phục vụ lễ nghi dành riêng cho hoàng thất không? Ví dụ như pháo tự hành phòng không, pháo tự hành... Tôi nghĩ các tiểu thư sẽ rất thích ngồi trên những thứ đó. Đúng không Olga?”
"Hả? Ừ, thích chứ!" Công chúa Olga vội vàng đáp.
Morozov nghiêm mặt: "Mặc dù các tiểu thư có nhu cầu như vậy, nhưng chúng tôi là nhà máy, không phải viện thiết kế, bản thiết kế này cũng phải do viện thiết kế vẽ ra trước rồi mới chuyển đến cho chúng tôi sản xuất.
"Anh xem bản thiết kế này, trên đó có chữ ký của nhà thiết kế Koshkin, ông ấy là kỹ sư trưởng của Viện Thiết kế số 190, anh muốn có xe diễu binh khác thì có thể tìm ông ấy."
Vương Trung mừng rỡ: "Ông ấy ở đâu?"
"Ở St. Andrewsburg, toàn bộ viện thiết kế đều ở đó." Morozov đáp.
Vương Trung nhìn bản đồ đế quốc Ant treo trên tường văn phòng, ước lượng khoảng cách từ St. Andrewsburg đến St. Yekaterinburg, đành bỏ ý định.
Công chúa Olga: "Tìm nhà thiết kế khác đi, dù sao ở đây cũng có rất nhiều viện thiết kế."
Lúc này, điện thoại trong văn phòng giám đốc vang lên.
Morozov nhấc máy: "A lô, nhà máy cơ khí liên hợp xin nghe. À, từ hoàng cung gọi đến ạ? Xin ngài chờ một chút."
Ông ta đưa điện thoại cho Olga: "Điện hạ, của ngài."
Olga lộ vẻ bối rối: "Có thể nói tôi không có ở đây được không?"
"Ngài thấy có ổn không?" Morozov hỏi ngược lại.
Olga chỉ đành thở dài, nhận lấy điện thoại: "Tôi là Olga Nikolayevna. Chuyện đó không cần tôi phải đến chứ? Được rồi được rồi, tôi về ngay đây."
Trả điện thoại cho Morozov xong, Olga thở dài: "Tôi phải về rồi. Tối nay anh ở lại cung điện mùa hè chứ?"
"Không, tôi về trang viên của mình." Vương Trung đáp,'Hôm qua quản gia của bố tôi đã thu dọn trang viên xong rồi."
"Vậy à, tạm biệt nhé, Alyosha." Công chúa Olga phẩy tay, xoay người rời đi.
Morozov nhìn Vương Trung: "Công chúa vì giúp anh, lén trốn khỏi hoàng cung? Anh... Ngài..."
Vương Trung: "Không có chuyện đó! Vị hôn thê của tôi là Lyudmila Vasilyevna Melekhovna, bạn thanh mai trúc mã của tôi. Cô ấy đã chuyển đến trang viên của tôi ở Nizhny Yekaterinburg rồi."
"Ồ" Morozov gật đầu, Tôi hiểu rồi."
Vẻ mặt của ông ta rõ ràng là không hiểu gì cải
Vương Trung cũng lười giải thích: "Bao giờ thì có thể sản xuất xe tăng?"
"Việc điều chỉnh dây chuyền sản xuất phải đến cuối tháng 8 mới hoàn thành. Tôi đoán đầu tháng 9 là có thể xuất xưởng chiếc đầu tiên. Đến lúc đó là giao cho anh từng chiếc một, hay là đợi đủ số lượng chất đầy toa tàu rồi giao một lần?"
Vương Trung: "Chờ đủ số lượng chất đầy toa tàu rồi giao một lần đi. Một toa tàu chở được mấy chiếc?"
"Hai chiếc."
"Được, đến lúc đó tôi sẽ bảo Chekhov bên quân đoàn dự bị chuẩn bị toa tàu, ông ấy sẽ lo liệu."
"Vâng." Morozov lấy sổ tay ra, ghi lại tên và đơn vị của Chekhov, Vậy tôi đi sắp xếp sản xuất."
Vương Trung nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, tuy rằng cả ngày hôm nay phải chạy đôn chạy đáo khắp Nizhny Yekaterinburg, nhưng kết quả rất khả quan - không đúng, không thể nói là khả quan, mà phải nói là thu hoạch rất lớn.
Đã thông suốt được khâu sản xuất, tiếp theo chỉ cân "đánh thông" được viện thiết kế là có thể tự mình làm ra được nhiều thứ.
Có công chúa Olga "nắm" con dấu trong tay, lấy danh nghĩa nhiệm vụ đặc biệt của hoàng thất, chắc chắn sẽ làm ra được không ít thứ tốt.
Nhưng đúng là rất mệt, cả ngày hôm nay gần như không được nghỉ ngơi, tính ra cũng phải di chuyển mấy chục cây số.
Phải về trang viên nghỉ ngơi cho khỏe.
Sáng sớm Lyudmila và Nelly đã đến trang viên, không biết tình hình thế nào.
Nghĩ vậy, Vương Trung bèn chào Morozoy: "Vậy tôi xin phép. Cảnh vệ của tôi vẫn đang ở phòng chờ chứ? Phiền ông báo cho cậu ấy một tiếng."
"Vâng."
Nửa tiếng sau, Vương Trung nhìn thấy cổng trang viên của mình.
Cùng với rất đông người tị nạn trước cổng.
Trang viên của Rokossovsky nằm ở ngoại ô Yekaterinburg, xung quanh là khu vực giao thoa giữa nông thôn và thành thị, lúc này dựng đầy lều bạt.
Nơi nơi đều có thể nhìn thấy các tu sĩ và nữ tu đang phát cháo, bánh mì cho người tị nạn.
Vương Trung: "Dung xe bên cạnh quầy đồ ăn của giáo hội kia."
Grigory lập tức làm theo.
Vương Trung xuống xe, hỏi một tu sĩ: 'Chuyện gì thế này? Sao lại có nhiều người tị nạn thế?"
Vị tu sĩ nhìn Vương Trung: “Là tướng quân Rokossovsky?"
Vương Trung: "Là tôi. Trả lời câu hỏi của tôi."
Vị tu sĩ: "Nizhny Yekaterinburg là đầu mối giao thông đường sắt, người dân từ những vùng đất bị chiếm đóng ở phía tây muốn đến miền đông đều phải đi qua Nizhny Yekaterinburg. Nhưng hiện tại đường sắt quá tải, không thể điều phối kịp, nên người dân đành kéo lại đây.
"Hơn nữa, nghe nói điều kiện ở miền đông rất khắc nghiệt, nên cũng có người không muốn đi nữa mà ở lại Nizhny Yekaterinburg." Vị tu sĩ vừa dứt lời, một bà cụ liền lên tiếng: "Tôi đã già thế này rồi, nghe nói mùa đông Siberia lạnh đến âm 50 độ, lại không có hệ thống sưởi ấm, chỉ có thể đốt củi, chắc tôi không sống nổi qua mùa đông đầu tiên đâu."
Vương Trung muốn nói gì đó, nhưng ấp úng mãi không nói nên lời.
Lúc này, vị tu sĩ nói: "Ở Nizhny Yekaterinburg này, chúng tôi cũng chỉ có thể đốt củi sưởi ấm thôi, lấy đâu ra lò sưởi. Thật ra ở miền đông cũng có những nơi ấm áp, có những đồng cỏ rộng lớn, hiện tại thịt, trứng chúng tôi phát cho người tị nạn đều được vận chuyển từ đó đến."
Vương Trung lặng lẽ lùi lại một bước, trở lại xe. So với giáo hội, ông chẳng thể làm được gì nhiều.
"Đi thôi, vào trang viên."
Grigory nhả phanh tay.
Quản gia Mikhail dẫn theo một hàng nữ hầu, đứng bên cạnh đài phun nước trước cổng tòa nhà chính, cúi chào đón Vương Trung.
Lúc Grigory dừng xe, tất cả nữ hầu đồng loạt cúi chào: "Cậu chủ Rokossovsky."
Vương Trung khẽ nhíu mày: "Nhiều người như vậy chỉ phục vụ mình tôi, có phải hơi lãng phí không?"
Quản gia Mikhail vội đáp: "Họ còn phải quản lý hoạt động sản xuất kinh doanh của trang viên, số thịt, trứng giáo hội phát cho người tị nạn phần lớn là do chúng tôi cung cấp."
Vương Trung ngạc nhiên: "Thật sao? Tôi cứ tưởng trang viên này chỉ ăn sung mặc sướng."
Mikhail: "Từ khi nội chiến kết thúc, ngài lão gia đã nỗ lực chuyển đổi cơ cấu sản xuất kinh doanh của trang viên, giao ruộng đất lại cho nông dân canh tác, chủ yếu kinh doanh trang trại chăn nuôi quy mô lớn, nhà máy rượu vang, nhà máy chế biến thịt và một số ngành nghề chế biến nông sản khác."
Vương Trung "Ồ" lên một tiếng.
Mikhail: "Phần lớn nữ hầu đều là người làm công ăn lương, chỉ có những gia tộc trung thành phục vụ gia đình ngài từ đời này sang đời khác như chúng tôi mới không nhận lương. Trước đây, chúng tôi còn phải nộp thuế cho ngài."
Ra vậy, họ là những người hầu cận trung thành của gia tộc mình.
Vương Trung bước xuống xe, phẩy tay với đám nữ hầu: "Thôi được rồi, đừng cúi chào nữa, đừng coi tôi là quý tộc."
Lúc này, đám nữ hầu mới dám đứng thẳng người.
Vương Trung không thấy Nelly đâu, bèn hỏi: "Nelly đâu?"
"Cô ấy là lính cần vụ của ngài, không còn là nữ hầu nữa." Mikhail giải thíchDù sao cô ấy cũng đội mũ hải quân, không phải khăn choàng đầu của nữ hầu."
Còn có chuyện này nữa sao?
Vương Trung: "Vậy Lyudmila đâu? Lyudmila yêu quý của tôi đâu rồi?"
Met mỏi cả ngày, Vương Trung chỉ muốn được Lyudmila ôm vào lòng.
Mikhail: "Cô chủ Lyudmila đang chỉ đạo chuẩn bị cho vũ hội tối nay."
Vương Trung nhíu mày: "Vũ hội? Ông có biết bây giờ là lúc nào không? Giữa lúc đất nước đang lâm nguy mà lại còn tổ chức vũ hội?"
Mikhail điềm nhiên đáp: "Vũ hội sẽ được tổ chức đơn giản hết mức có thể, mục đích chủ yếu là để giao lưu. Tối nay sẽ có rất nhiều bạn bè của lão gia đến, đây là cơ hội tốt để giới thiệu ngài với họ.
"Tôi đảm bảo với ngài, sẽ không có bất kỳ sự phô trương, lãng phí nào."
Vương Trung hoàn toàn không tin, trong nhận thức của anh, tổ chức vũ hội bản thân nó đã là một sự phô trương, lãng phí, bởi vì trong thời chiến, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
Vương Trung: "Không cần tổ chức vũ hội. Muốn giới thiệu bạn bè của bố tôi, chỉ cần ăn bữa cơm đơn giản là được! Bảo Lyudmila đừng chuẩn bị nữa."
Mikhail: 'Ăn cơm? Điều này... Liệu có bất kính quá không?"
"Nếu ai cảm thấy như vậy là bất kính, thì kẻ đó không xứng làm bạn của Rokossovsky tôi, hiểu chưa?”
Mikhail lần nữa đánh giá Vương Trung: "Hiểu rồi, thưa ngài."
Vương Trung: "Ngoài ra, danh sách khách mời cũng phải thay đổi, ngoài bạn bè của bố tôi, mời thêm các kỹ sư vũ khí đang có mặt ở Nizhny Yekaterinburg, còn có các sĩ quan trẻ tuổi mà tôi quen biết."
"Sĩ quan trẻ tuổi... ạ?" Mikhail nheo mắt, dò hỏi.
"Đúng, sĩ quan trẻ tuổi. Tốt nhất là những người không có xuất thân từ tầng lớp quý tộc cũ, gia đình làm nông dân, ngư dân, thợ đóng giày... Ngoài ra, gia đình làm kiểm lâm, thư ký, nha sĩ... cũng được. Quý tộc cũ cũng có thể mời, nhưng với điều kiện là họ không kỳ thị những sĩ quan xuất thân bình dân."
Mikhail nhắc nhở: "Thiếu gia, hôm nay đã gần sáu giờ rồi, không thông báo kịp cho nhiều người như vậy nữa, hay là ngày mai mời những người này ăn cơm."
Vương Trung ngẩng đầu nhìn trời, quả thật đã xuất hiện ráng chiều, liền gật đầu: "Ừ. Lấy thực đơn để Lyudmila quyết định... ừm, bây giờ còn có thể quyết định chứ? Chắc không phải đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Đã chuẩn bị xong rồi ạ." Mikhail nói.
Vương Trung: "Thôi được rồi. Bây giờ tôi muốn đi tắm."
Trong bữa tối tạm thời được sửa lại, Vương Trung nhìn thấy rất nhiều lão già mà hắn căn bản không quen biết.
Nếu là vũ hội, trước khi khai mạc sẽ có màn chào khách, Mikhail và Lyudmila có thể giới thiệu từng vị khách quý.
Đổi thành bữa tối thì chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể để Mikhail đứng bên cạnh Vương Trung, ai đến mời rượu thì giới thiệu người đó.
Đám người này số lượng thực sự rất đông, cộng thêm cái tên của người Ant lại dài như quỷ, qua một vòng Vương Trung thấy đầu óc choáng váng, cứ như thể hắn uống không phải là nước lọc, mà là rượu Vodka thật.
Dù sao đến mười giờ tối, mức độ chán ghét văn hóa rượu bia của Vương Trung lại được nâng lên một tâm cao mới.
Vừa đúng mười giờ, đám hầu gái bê vào rất nhiều ghế, một dàn nhạc nhỏ cầm nhạc cụ đi vào, ngồi xuống một góc phòng ăn. Nhạc trưởng của dàn nhạc tranh thủ lúc trước mặt Vương Trung không có ai mời rượu, lớn tiếng nói: "Mọi người! Mọi người đều biết, sử thi anh hùng vẫn luôn là đề tài âm nhạc bất hủ! Tôi là nhạc trưởng của dàn nhạc giao hưởng Yekaterinburg, vô cùng cảm động trước sự tích anh hùng của Công tước Rokossovskyl
"Tôi đã sáng tác một bản anh hùng ca hoàn toàn mới, hiện tại xin cho phép tôi được dâng tặng nó cho Công tước đại nhân!"
Vương Trung nhíu mày: "Tôi còn chưa phải Công tước."
Lyudmila ghé sát tai, nhỏ giọng nói: "Người ta không gọi anh là Thân vương thì anh nên thâm mừng đi."
Vương Trung: "Sao em cũng bắt đầu nói đùa kiểu này, anh muốn cưới em mà."
Lyudmila cười nói: "Em biết mà. Cho nên mới có thể nói đùa như vậy."
Lúc này, nhạc trưởng dàn nhạc xoay người, cầm lấy gậy chỉ huy, làm động tác bắt đầu.
(Hết chương) Chuong 15: Rokossovsky hoi hieu am nhac
Lúc nhạc trưởng xoay người, người hầu gái vừa vặn đổi cho Vương Trung một món ăn mới.
Bởi vì đã đến thời gian tráng miệng sau bữa ăn, cho nên đây là một chiếc bánh kếp phô mai, ăn kèm với kem chua.
Vương Trung thử dùng nĩa cắt một miếng bánh, không ngờ lúc cắt xuống lại giống như cắt đậu phụ, phần phô mai đông đặc như thể vừa chạm vào nia đã đứt lìa.
Vị chua vừa phải, kem chua phết trên bánh kếp cùng với phô mai bên trong tạo thành một sự kết hợp tuyệt diệu.
Vương Trung đắm chìm trong mỹ thực, hoàn toàn không để ý đến âm nhạc, đợi đến khi ăn uống no nê rồi, mới chú ý xem dàn nhạc đang chơi bản gì.
Đây là một bản nhạc ca ngợi điển hình.
Nói bản nhạc này không hay đi, vậy khẳng định là không đúng, nếu là nhạc phim hoạt hình chắc chắn có thể bước lên đẳng cấp kinh điển, mà nếu kết hợp với một số cảnh phim đáng nhớ, thậm chí có thể trở thành tác phẩm kinh điển.
Đúng, nhạc phim hoạt hình.
Vương Trung chỉ có thể hình dung bản nhạc này như vậy.
Hắn đứng lên, gào lên: "Đủ rồi! Dừng lại!"
Có nhạc công nhìn thấy động tác của Vương Trung, liên ngừng chơi nhạc trước. Nhạc trưởng thấy nhạc công dừng lại, đang định nổi giận, nhưng lập tức ý thức được điều gì đó, quay đầu lại nhìn, lúc này mới vội vàng bảo những người khác dừng lại.
Vương Trung: "Cái thứ các người chơi là cái gì vậy! Hoàn toàn không thể hiện được khí chất của cuộc chiến này! Các người mà mang bản nhạc này ra ngoài, người khác sẽ tưởng cuộc chiến này chỉ là trò chơi chiến tranh của một lũ quý tộc, hiệp sĩ! Không! Tôi cự tuyệt thừa nhận thứ này lại là bản anh hùng ca ca ngợi tôi!"
Nhạc trưởng dàn nhạc Yekaterinburg do dự một chút, rồi nói: "Nếu ngài có yêu cầu gì cứ việc đề xuất. Tôi đã cố gắng hết sức để thể hiện sự hùng tráng và hào hùng trong bản nhạc rồi, nếu ngài cảm thấy nó chưa đủ hoành tráng, vậy hẳn là bởi vì bây giờ chỉ có một dàn nhạc nhỏ, đợi đến lúc cả dàn nhạc biểu diễn cho ngài, cộng thêm dàn nhạc dây hùng tráng, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời."
Nhạc dây hùng tráng? Kiểu mà bên khách hàng sẽ rất thích?
Vương Trung: "Sai sai sail Cách hiểu của ông về cuộc chiến này hoàn toàn sai lầm! Ông là nhạc sĩ giỏi nhất Yekaterinburg sao?"
Nhạc trưởng chan chừ một chút, rồi thừa nhận: "Xét ve số lượng giải thưởng đã đạt được, tôi nghĩ mình là người giỏi nhất."
Vương Trung: "Tên ông là gì?"
Câu hỏi này của hắn khiến mọi người xì xào bàn tán, bởi vì một quý tộc lại không biết tên của nhạc sĩ giỏi nhất Yekaterinburg —— cho dù là kẻ ăn chơi trác táng, cũng không đến mức như vậy, nếu không thì làm sao có thể tán tỉnh được các tiểu thư quý tộc chứ?
Nhưng Vương Trung thực sự không biết, hắn muốn thông qua cái tên để xác nhận xem người này có phải là những nhạc sĩ mà hắn quen thuộc hay không.
Nhạc trưởng nói ra tên của mình, Vương Trung hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Một thế giới mà đến cả Turgenev cũng đi làm tướng quân, biết đâu Tchaikovsky cũng có thể chỉ huy một quân đoàn thì sao.
Vương Trung: "Bản nhạc của ông hoàn toàn không được! Giai điệu của cuộc chiến này, ít nhất là giai điệu hiện tại phải bi tráng! Người dân nén nỗi đau thương mất đi người thân, bạn bè, vẫn kiên định tiến ra tiên tuyến, lẽ ra âm nhạc phải mang đến cảm giác như vậy!"
Nói rồi Vương Trung ngân nga một đoạn "Bài ca người chiến sĩ Xô Viết".
"Hiểu chưa?" Hắn chất vấn.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng sau khi mình ngân nga xong, mọi người sẽ phải kinh ngạc.
Thế nhưng nhạc trưởng và các nhạc công dưới quyền lại nhìn nhau vài giây, sau đó mới đáp: 'À, ý ngài là muốn thêm đoạn giai điệu này vào bản nhạc phải không ạ? Được, để tôi thử xeml"
Nói rồi ông ta lấy bút chì ra, viết một tràng lên bản nhạc trước mặt, sau đó đưa cho những người khác xem.
Họ lại thảo luận thêm khoảng chục giây, rồi mới cam nhạc cụ lên.
Nhạc trưởng: "Chúng tôi đã sửa theo ý của ngài rồi, mời ngài nghe!"
Dàn nhạc lại bắt đầu tấu nhạc, nhưng căn bản không phải bản nhạc mà Vương Trung muốn.
"Không đúng, không đúng! Dừng lại!" Vương Trung gào lên, lần nữa cắt ngang màn biểu diễn của dàn nhạc: "Các người đang làm cái quái gì vậy? Các người không cảm nhận được cảm xúc trong đoạn giai điệu này sao?"
Không chỉ nhạc trưởng, mà tất cả các nhạc công đều tỏ ra vô cùng khó hiểu.
Vương Trung bó tay, hắn mơ hồ nhận ra vấn đề rồi, có hai khả năng: Thứ nhất, bản thân hắn là người ngoại đạo, chắc chắn đã không hát chuẩn đoạn giai điệu.
Thứ hai, ngoài giai điệu, cảm xúc của bài hát còn được truyền tải qua phần phối khí. Bản thân hắn chỉ hát chay, có thể thực sự không truyền tải được.
Hắn chỉ đành phẩy tay: "Đi đi đi! Tôi không muốn nghe thứ âm nhạc yếu đuối đó nữa! Đi hết đi!"
Nhạc trưởng vội vàng dẫn các nhạc công chạy mất dép.
Vương Trung đặt mông ngồi xuống, nhìn chiếc bánh kếp phô mai đã ăn được một nửa trên bàn, thở dài: "Tôi no rồi, mà tôi cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Nói xong hắn đứng dậy đi thẳng ra cửa phòng ăn.
Lyudmila vội vàng lau miệng, đứng dậy, bắt đầu tiếp quản tình hình: "Mời các vị, Alyosha đã chứng kiến quá nhiều cái chết trên chiến trường, mong các vị thông cảm. Bữa tối xin phép được tiếp tục, tôi xin thay mặt anh ấy tiếp mọi người đến cuối buổi tối."
Mười một giờ đêm, Lyudmila tiễn nhóm khách cuối cùng ra về, quay trở lại thư phòng của Vương Trung.
Vương Trung ngồi trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn mặt trăng. Vì đang trong thời gian giới nghiêm, cả căn phòng đều không thắp nến, tối om, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng Lyudmila, Vương Trung lên tiếng: "Tại sao họ không cảm nhận được nhỉ? Rõ ràng lúc tôi ngân nga cho Vasili, cậu ấy đã cảm nhận được."
Lyudmila: "Anh từng ngân nga cho Vasili nghe sao? Là giai điệu lúc nãy ở phòng ăn à?”
Vương Trung: "Ừ, lúc đó chúng ta vừa đến Agasukoy, tôi vừa đưa lá thư của pháo thủ xe tăng số hiệu 422 cho mẹ anh ấy. Tối hôm đó tôi nhớ đến biểu hiện của bà cụ, bỗng nhiên nghĩ đến bài hát này, thế là ngân nga.
"Lúc đó Vasili nghe thấy."
Lyudmila ngồi xuống chiếc bệ cửa sổ cạnh đó, đầu gối chạm vào đầu gối Vương Trung: “Anh ngân nga lại lân nữa đi, biết đâu em hiểu. Dù sao chúng ta đã cùng nhau chiến đấu."
Vương Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, Nizhny Yekaterinburg không một ánh đèn, chìm trong giấc ngủ.
Thấy hắn không lên tiếng, Lyudmila nói: “Anh còn nhớ lúc chiến tranh mới bắt đầu không? Chúng ta bị mắc kẹt trong hầm trú ẩn, xe tăng địch đi qua trên con đường lớn ngay bên cạnh."
Vương Trung gật đầu, làm sao hắn có thể quên được, đó chính là nơi bắt đầu của mọi chuyện. Tương lai, nhất định hắn phải quay lại Rogneda, quay lại căn hầm trú ẩn đó, xem thử khởi nguồn của câu chuyện.
Lyudmila: "Từ ngày hôm đó, rất nhiều, rất nhiều người đã ra đi. Trong số đó có những người mà em rất ghét, nhưng bây giờ nghĩ lại...
Lyudmila không nói tiếp.
Vương Trung bỗng nhớ đến anh trung sĩ mà mình gặp khi mới xuyên không, không hiểu sao lại quên mất tên anh ta. Lúc đó, anh trung sĩ nói không nghe theo sự chỉ huy của viên sĩ quan tiểu đoàn hay tè dầm, sau đó dẫn theo tiểu đội rời đi, kết quả là bị bắn cho te tua.
Tiếp đó, hắn lại nhớ đến nữ y tá đã băng bó cho mình, không biết cô ấy có theo họ phá vòng vây hay không.
Rồi đến cảnh tượng sau khi chiếm được một trạm quân nhu của quân địch, nhìn thấy cả gia đình chết thảm trong hố xí.....
Vô số những hy sinh hiện lên trong đầu Vương Trung.
Hắn theo bản năng bắt đầu ngân nga, giai điệu bi thương nhưng cũng đầy quả quyết.
"Hãy đứng lên, hỡi non sông vĩ đại, bước vào cuộc chiến đấu sinh tử!"
Vương Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyên tâm ngân nga giai điệu.
Lyudmila ngồi đối diện, trừng lớn mắt nhìn hắn, dường như quên cả thở.
Shostka, Vasili - binh nhì thuộc Trung đoàn Cận vệ 31 đang cặm cụi viết gì đó trên bàn.
Philippov từ nhà tắm bước ra, tò mò nhìn cậu: "Viết gì đấy?"
Vasili: "Bài hát."
"Không phải cậu nói đời này sẽ không bao giờ động vào sáng tác nhạc nữa sao? Bởi vì sẽ khiến người ta nghĩ đến bố cậu!" "Không, không phải." Vasili lắc dau"Khong phải tôi sáng tác. Đây là giai điệu mà tướng quân Rokossovsky đã ngân nga ở Agasukov. Lúc đó tôi đã cảm thấy cảm xúc của tướng quân thật dạt dào. Nhưng mà... mấy hôm nay giai điệu đó cứ văng vẳng bên tai."
Philippov ghé sát vào, mượn ánh nến để nhìn rõ bản nhạc trên cuốn sổ, khẽ hát thử.
"Giai điệu thì hay đấy, nhưng mà cảm xúc..."
Vasili: "Cậu đợi chút."
Cậu ghi chú nhịp và giọng ở đầu bản nhạc.
"Cậu hát lại xem.”
Philippov hát lại lần nữa: "Ừm... có chút cảm giác rồi đấy!"
Vasili lại thêm một loạt ký hiệu vào bản nhạc, điều chỉnh lại toàn bộ.
"Hát lại nào!”
Philippov hát xong lần thứ ba, tấm tắc: "Mang một cảm giác bi tráng, một sự quyết tâm liều chết, hay, hay lắm."
Vasili: "Nói cho cậu nghe này, tôi cảm thấy tướng quân hẳn là người ngoại đạo về âm nhạc, nếu không phải tận mắt chứng kiến dáng vẻ của tướng quân khi ngân nga bài hát này, cảm nhận được cảm xúc của ngài ấy, có lẽ tôi cũng không thể nào cảm nhận được loại cảm xúc này."
Philippov: "Thế chẳng phải mâu thuẫn sao? Không phải bài hát này là do tướng quân sáng tác à?"
"Tôi không biết nữa. Bố tôi - lão già đó từng nói, giai điệu của bài hát vốn dĩ đã tồn tại, các nhạc sĩ chỉ tình cờ vớt nó ra từ một thế giới khác mà thôi. Tôi nghĩ tướng quân cũng như thế."
Philippov cau mày: "Cậu... định "đạo nhạc" biến thành của mình à?"
"Không, đương nhiên là không rồi, tôi muốn gửi bản thảo cho bố tôi - lão già đó - ông ấy là cố vấn cho một tạp chí, đứng tên là tướng quân Rokossovsky. Nhưng mà trước đó tôi phải viết lời cho nó đã, cậu nghĩ xem, cậu viết lời giỏi hơn tôi đấy."
Philippov: "Ừm... câu đầu tiên tôi sẽ viết là: Hãy đứng lên, hỡi non sông vĩ đại! Chiến đấu vì sự sinh tồn!"
"Hay, câu đầu tiên được đấy." Vasili nhanh chóng tách câu hát ra rồi điền vào bên dưới bản nhạc,/'Ừm, cần phải chỉnh sửa câu chữ một chút, cậu đổi câu "Chiến đấu vì sự sinh tôn" đi. Đổi thành câu khác."
Philippov ngân nga lại giai điệu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đổi thành "Bước vào cuộc chiến đấu sinh tử" thì sao?"
"Để tôi thử xem, ừm, có vẻ được đấy! Câu thứ hai nào, Philippov, mau lên nào!"
Philippov dựa vào cửa sổ, nhìn dòng sông Desna lấp lánh dưới ánh trăng bên ngoài, tram ngâm một lúc rồi nói: "Phải nói rõ mục tiêu của cuộc chiến đấu, câu thứ hai là "Tiêu diệt lũ xâm lược Prosen' thì sao?"
Vasili điền câu hát vào, khẽ hát thử vài lần, gật đầu: "Được đấy. Tiếp tục, tiếp tục nào."
"Đừng có tiếp tục nữa, bài hát này chỉ có đoạn điệp khúc lặp đi lặp lại thôi, cậu viết đoạn chuyển cho tôi đi."
Vasili líu lưỡi: Nhưng mà tướng quân không hát đoạn chuyển mài Ngài ấy chỉ lặp đi lặp lại đoạn đó thôi." Philippov: "Cậu là con trai của giáo sư âm nhạc đấy! Cố lên nào! Cậu đã cảm nhận được cảm xúc của tướng quân rồi, cứ dựa theo cảm xúc đó mà viết tiếp đi."
Vasili vừa lặp đi lặp lại đoạn điệp khúc, vừa mừng rỡ viết thêm đoạn chuyển tiếp nối vào phía sau.
"Tôi đã thêm một đoạn cao trào, giống như đang xông thẳng về phía quân địch, giống như pháo binh đang bắn liên tiếp vậy, thế nào?"
Philippov cau mày: "Cũng tạm được, nhưng mà vẫn kém xa so với đoạn điệp khúc của tướng quân."
"Bớt nói nhảm đi, viết lời cho tôi!"
Trong không gian tĩnh lặng, ánh trăng lặng lẽ dõi theo hai chàng trai đang say sưa sáng tác.
(Hết chương) Chương 16: Rokossovsky được ôm
Vương Trung chìm đắm trong dòng hồi ức, vừa ngân nga vừa hồi tưởng lại hành trình chiến đấu của mình, nhớ đến nỗi khóe mắt hắn bắt đầu ươn ướt.
Nhưng dù sao đàn ông cũng không dễ rơi lệ, nên hắn vội vàng ngừng dòng suy nghĩ.
Hắn quay đầu nhìn Lyudmila, kết quả là phát hiện cô gái đã dùng khăn tay lau nước mắt từ lúc nào.
Vương Trung lúng túng: "Ơ... Em đừng khóc."
Lyudmila: "Em nhìn thấy anh đau lòng như vậy, nhưng lại không thể khóc, nên em khóc thay anh."
"Tôi không sao, thật mà..." Vương Trung gãi đầu.
Hắn định đứng dậy khỏi bệ cửa sổ, nhưng bị Lyudmila kéo lại.
Cô gái nhìn hắn, dịu dàng nói: "Anh có thể dựa dẫm vào em nhiều hơn một chút. Lúc mới đến Shostka, vừa nghe tin chú Konni hy sinh, em đã oa khóc nức nở, sau đó nghe Nelly kể lại, anh đi đến cuối sân ga, trông như sắp khóc đến nơi."
Vương Trung mỉm cười: "Hóa ra trong mắt Nelly lúc đó tôi là như vậy sao? Bị cô ta xem thường rồi."
Nhưng Lyudmila lại đưa tay vuốt ve gương mặt hắn: "Không, em không nghĩ Nelly xem thường anh, bởi vì em cũng thấy như vậy. Alyosha, lúc nào cần trút bỏ cảm xúc thì hãy cứ trút bỏ. Sau lần khóc đó, em thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Sau khi đến đây, em đã dọn dẹp lại thư phòng của chú Konni, phát hiện ra chú ấy đã cất bức tranh em vẽ tặng chú ấy lúc nhỏ trong giá sách. Em nhìn bức tranh đó, rồi lại nhìn bức chân dung của chú Konni, em không khóc nữa. Dường như nỗi buồn đã theo những giọt nước mắt kia trôi đi hết, thứ còn lại chỉ là những hồi ức tốt đẹp.
"Em nghĩ anh nên thử xem sao."
Vương Trung nhìn sâu vào đôi mắt Lyudmila, đọc được sự quan tâm và yêu thương trong đó.
Hắn bỗng nhận ra, có lẽ vì ngày hôm đó, cô gái chỉ lo lắng khóc, mà không thể an ủi hắn nên mới áy náy đến vậy.
Thế là Vương Trung nói: "Được rồi, nhưng em phải cho anh mượn một lát, em ngồi yên như vậy nhé."
Hắn kéo Lyudmila ngôi xuống ghế, sau đó quỳ xuống trước mặt cô gái, vùi mặt vào lòng cô.
Lúc chơi trò chơi "Vòng tròn Elden", Vương Trung rất thích điều khiển nhân vật đến chỗ thiếu nữ đang ngủ để xin một cái ôm.
Thực ra cái ôm đó cũng chẳng giúp ích được gì nhiều, chỉ là Vương Trung muốn một cái ôm mà thôi.
Ban đầu Lyudmila rất bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã vòng tay ôm lấy đầu Vương Trung, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn.
Vương Trung đắm chìm trong sự mãn nguyện, giấc mơ ấp ủ bao lâu nay cuối cùng đã thành hiện thực.
Rồi Lyudmila đột nhiên lên tiếng: "Thì ra là vậy, sáng nay anh đã làm chuyện này với công chúa điện hạ."... Em vẫn còn nhớ chuyện đó sao?
Lyudmila: "Là em không tốt, từ nay về sau, mỗi sáng em sẽ đợi anh tỉnh rồi mới dậy, được không?”
Vương Trung im lặng vài giây, đáp: "Được." Lyudmila: "Anh có thể khóc, em sẽ chấp nhận mọi thứ, nước mắt, nước mũi gì đó, cứ việc lau lên áo em, sẽ không ai biết đâu."
Nghe Lyudmila nói vậy, Vương Trung cũng muốn thử xem sao, nhưng cuối cùng, lòng tự tôn của người đàn ông đã chiến thắng.
Vương Trung nghe thấy bên tai có giọng hát quen thuộc của một vị Thiên Vương: "Hãy khóc đi, khóc đi, đừng ngại ngùng.....
Nhưng anh không thể khóc được.
Vương Trung nghe thấy Lyusha đang cười khẽ, không chỉ cười, anh còn có thể cảm nhận được lông ngực của cô ấy phập phồng khi cười.
"Alyosha", cô ấy nói, giọng nói như ngân nga trong lồng ngực khiến âm thanh như thể đang bao bọc lấy Vương Trung,/Alyosha của em, mạnh mẽ và kiên cường”.
Vương Trung giơ tay lên, ôm lấy eo Lyudmila.
Rõ ràng là một động tác thân mật như vậy, nhưng Vương Trung lại không hề có chút tà niệm nào.
Anh chợt nhớ đến một câu nói, rằng nếu bạn ôm một cô gái cực kỳ xinh đẹp và gợi cảm mà không muốn "làm chuyện ấy" với cô ấy, thì hoặc là bạn thích con trai, hoặc là bạn đã yêu cô ấy thật lòng.
Vương Trung nghiêm túc kiểm tra nội tâm mình một chút, anh chắc chắn không thích con trai, vậy thì chính là đã yêu rồi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, anh đứng dậy: "Được rồi, đi ngủ thôi”.
Lyudmila ngẩng mặt nhìn anh: "Tối nay anh mắng đoàn trưởng dàn nhạc, ngày mai không biết bọn họ sẽ viết gì trên báo chí để mia mai anh nữa".
Vương Trung nhíu mày: "Không đến mức đó chứ, giáo hội đang theo dõi sát sao, bọn họ không sợ bị giáo hội coi là gián điệp à?”
Lyudmila nhún vai.
Vương Trung liền cởi phăng quần áo, nằm vật xuống giường chuẩn bị ngủ.
Lyudmila đứng bên cạnh nhìn anh với nụ cười nửa miệng: “Anh quên mất việc gì rôi sao?"
Vương Trung nhíu mày: "Em nhìn bầu không khí hiện tại đi, lúc này mà còn cần thiết sao? Thôi nào, ngủ thôi... Em làm gì thế! Này!".
Sáng sớm hôm sau, Vương Trung vừa mở mắt, theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, kết quả lần này sờ trúng người.
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói của Lyudmila vang len,Anh ngủ nướng sướng thật đấy, làm em không kịp đi tập bài thể dục buổi sáng luôn!".
Vương Trung: "Thể dục buổi sáng?".
"Đúng vậy, bí quyết để giữ gìn nhan sắc đấy. Nào, muốn ôm một cái không?".
"Muốn".
Đúng lúc này, Nelly mở cửa bước vào.
Cô ấy nhìn thoáng qua, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại. Vương Trung: "Nelly cô vào đi, không sao đâu, chúng tôi xong việc rồi”.
Nelly mở cửa bước vào, cau mày nhìn Vương Trung: "Muốn chuẩn bị thịt nhím sao?”".
Vương Trung: "Thịt nhím? Tại sao?”.
Sau đó anh mới hiểu ra, theo góc nhìn của Đông y thì thịt nhím có tác dụng bổ thận tráng dương, hình như có vài người đàn ông ăn vào là máu mũi phun ra như núi lửa phun trào.
Vương Trung: "Đừng hiểu lầm! Ý chúng tôi không phải như vậy!".
Lyudmila cũng lên tiếng giải thích: "Đúng vậy, anh ấy vẫn ổn. Sáng nay chỉ là để anh ấy tạm biệt con người yếu đuối của bản thân, biến thành vị tướng quân mặt sắt thôi”.
"Thiếu tướng, thiếu tướng", Vương Trung sửa lại,'Thiếu tướng là tốt rồi".
Nếu được làm Tư lệnh Yekaterinburg, biết đâu còn có thể làm Tổng thống.
Nelly ậm ừ một tiếng, rồi đi thẳng vào vấn đề chính: "Sáng nay có một vị Hồng y giáo chủ đến, mang theo một bản lịch trình, là lịch trình quốc tang và lễ tưởng niệm, trên đó có ghi rõ những sự kiện mà ngài cần tham gia, thời gian và địa điểm cụ thể. Ngoài ra...".
Lyudmila đột nhiên bật cười: "Nelly sao cô lại làm công việc của quản gia vậy? Mikhail đâu?".
"Ông ấy nói ông ấy là quản gia của Công tước Rokossovsky, không phải quản gia của Công tước Charon. Sáng nay, văn bản phong tước Công tước cho ngài đã được gửi đến, nhưng Hoàng đế bệ hạ hiện không thể phê duyệt, vì vậy chưa thể tổ chức lễ sắc phong chính thức, nên vẫn chưa có hiệu lực."
Nelly ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Ngài nên tìm một quản gia riêng cho mình.
Vương Trung: "Phiên phức vậy?".
Lyudmila: "Không chỉ cần tìm quản gia, còn cân một nữ quan phụ trách quản lý các nữ hầu, còn được gọi là Nữ quan quản gia, rôi còn...".
Vương Trung: "Nelly không được sao? .
Nelly: "Tôi thậm chí còn không phải là thị nữ, Nữ quan quản gia của Công tước ít nhất cũng phải là nữ quý tộc cấp quốc gia".
Vương Trung: "Bỏ cái cấp bậc vớ vẩn đó đi, tôi nói cô được là được. Quyết định vậy đi. Còn quản gia... Grigory có được khong?
Nelly và Lyudmila đồng thanh: "Không được!".
Vương Trung đưa tay lên ôm trán, thật rắc rối, không chịu nổi cái xã hội cũ này nữa.
Lyudmila: "Nhưng hiện tại đang trong thời gian chiến tranh, tạm thời không cần lo lắng đến những việc này cũng được. Cứ để Nelly kiêm nhiệm đi, cũng tốt mà".
Nelly: "Tôi?".
Nhìn biểu cảm của Nelly, Vương Trung muốn phì cười, liền nảy ra ý định trêu chọc cô ấy: "Đúng vậy, chính cô. Hôm nay còn việc gì cần làm nữa không, nói nhanh lên".
Nelly: "Co một buổi lễ phong tặng huân chương, Hoàng đế bệ hạ không thể tham dự nên Thái nữ điện hạ sẽ thay mặt Hoàng đế chủ trì buổi lễ. Ngoài ra, còn có một lời mời, mời ngài tham gia buổi tuyển chọn âm nhạc cho quốc tang”.
Vương Trung nhướng mày. Lyudmila cũng cau mày: "Lời mời này... hay là từ chối đi. Bọn họ muốn làm anh bẽ mặt đấy, đám nhạc sĩ đó.
Vương Trung: "Không, đi xem bọn họ giở trò gì. Quốc tang là dành cho người anh em tốt và cha tôi, còn lễ tưởng niệm là dành cho vô số binh sĩ đã hy sinh, tôi không thể để lũ khốn kiếp đó chơi nhạc uỷ mị trong những dịp trang nghiêm như vậy! Tuyệt đối không”.
12 giờ trưa ngày 12 tháng 8, trụ sở tạp chí "Âm nhạc Hiện đại Ant".
Tổng biên tập Oshanin đang chuẩn bị nghỉ trưa, buổi chiều còn phải tham gia buổi tuyển chọn âm nhạc cho lễ tưởng niệm.
Ông từ văn phòng đi xuống, đến phòng thư ký, người thư ký già nói: "Tổng biên tập, có thư chuyển phát nhanh cho ông.
Oshanin dừng lại, nhìn vào trong: "Chuyển phát nhanh? Giữa trưa thế này?".
Thư từ của Ant đều được chuyển phát vào buổi sáng và buổi tối, buổi trưa hầu như không có.
"Ông xem đi, tổng biên tập, người gửi thư là người nổi tiếng đấy! Rất nổi tiếng! Có thể sẽ được phong làm Thân vương đấy! Vì vậy, lúc đưa thư, cậu bé đưa thư còn lắp bắp không nói nên lời!".
Oshanin giật mình: "Tướng quân Rokossovsky sao? Tối qua ông ta vừa mắng té tát vị nhạc trưởng của dàn nhạc Yekaterinburg, bây giờ lại gửi thư cho tạp chí âm nhạc?”.
Ông lão thư ký đã lấy bức thư ra, đặt lên cửa sổ.
Tổng biên tập Oshanin cầm lấy bức thư: "Aleksei Konstantinovich Rokossovsky. Đúng là ông ta... Hả? Phong bì quân đội? Dấu bưu điện là sáng nay, được gửi từ Shostka? Chuyện gì thế này? Rokossovsky không phải đang ở thủ đô sao? Tối qua còn mắng vị nhạc trưởng kia, cả giới âm nhạc đều bietl
Ông lão thư ký chỉ biết giơ tay lên.
Tổng biên tập Oshanin liền xé toạc phong bì.
Ông lão giật mình: "Ông cứ thế xé ra sao? Không cần dao rọc giấy à?".
"Trên này không có niêm phong, cũng không có huy hiệu gia tộc, không sao đâu”. Tổng biên tập Oshanin lấy tờ giấy viết thư ra, mở rộng,A, là một bài hát, tối qua vị nhạc trưởng kia đã rất tức giận, mặc dù không dám nói xấu người đang nổi tiếng, nhưng thái độ rất rõ ràng! Để tôi xem...".
Chuyên môn của tổng biên tập Oshanin là hàng đầu, chỉ là thị lực không được tốt lắm, vì vậy ông phải đưa bức thư gần sát mặt mới có thể nhìn rõ bản nhạc và ngân nga theo...
Ông dừng lại.
Ông lão thư ký: "Sao thế?"
"Tôi không chắc... Để tôi xem lại kỹ hơn”. Tổng biên tập Oshanin lấy kính ra từ cặp, đeo vào, rồi bày ra tư thế đọc tiêu chuẩn, bắt đầu đọc.
Ông lão thư ký vươn cổ, muốn xem thử có chuyện gì.
Tổng biên tập Oshanin đọc xong bức thư, lật mặt sau thấy không có gì, mới lật lại.
Ông lão thư ký: "Thế nào?”.
Oshanin lập tức xoay người đi vê phía cầu thang, hét lên với ban biên tập ở trên lầu: "Này! Các biên tập viên biết chơi nhạc cụ, tất cả tập trung tại phòng nhạc, còn Maluxin đâu? Gọi anh ta đến phòng nhạc!". Maluxin từ tâng hai tho đầu ra: "Tổng biên tập, có chuyện gì vậy? Lại là bản thảo của một gã trẻ trâu nào đó không biết trời cao đất dày à?".
"Không, không, không, lần này ghê gớm rồi đấy". Tổng biên tập Oshanin nhìn bài hát trên tay,'Cậu mà hát bài này, nói không chừng sẽ lưu danh sử sách đấy".
(Hết chương) Chuong 17: Ban ngay ngay 12 thang 8, tinh hinh Tap doan quan Tay Nam
13h00 ngày 12 tháng 8, Agasukov, sở chỉ huy Tập đoàn quân Tây Nam.
Tham mưu trưởng Tập đoàn quân và Giám mục Tập đoàn quân ngồi trong phòng bản đồ, nơi giờ đây đã vắng bóng rất nhiều người, lặng lẽ nhìn các sĩ quan đang hỏa thiêu tài liệu.
"Báo cáo sáng nay cho biết, Skorobo hình như bị coi là ke phản bội, cả gia đình bị bắt", Tham mưu trưởng nhìn sang vị Giám mục,'Giáo hội có thông tin gì khác không?”.
Vị Giám mục hít hà một hơi: "Có tin đồn rằng chính Rokossovsky đã bắn chết Skorobo - tên Rokossovsky gầy gò ấy".
"Ngay tại trụ sở tòa án quân sự sao?" Tham mưu trưởng tò mò hỏi.
"Không, ngay tại Cung điện Mùa hè, trước mặt Thái nữ và rất nhiều sĩ quan cấp cao của Bộ Tổng tư lệnh'.
Mắt Tham mưu trưởng mở to: "Thật sao? Trên báo cáo chẳng thấy nói gì cả. Làm chuyện như vậy mà vẫn có thể bình an vô sự sao?”".
Vị Giám mục chỉ biết giơ tay: 'Không chỉ bình an vô sự, mà ông ta còn được chọn để đại diện cho toàn thể tướng sĩ phát biểu tại lễ quốc tang vào ngày 18 nữa kia. Có vẻ như Đức Đại Mục thủ muốn dựng Rokossovsky thành một hình mẫu mới, một thế lực đối trọng với các Nguyên soái và Đại tướng của Bộ Tổng tư lệnh".
Tham mưu trưởng bất giác bật cười: "Lựa chọn hợp lý, một quý tộc cũ, có mối quan hệ gần gũi với Hoàng gia, tư tưởng lại rõ ràng đứng về phía những người thế tục, lại còn có tài quân sự. Điểm yếu duy nhất của Rokossovsky lúc này chính là năng lực chỉ huy quân sự.
"Rất nhiều sĩ quan có thể chỉ huy tốt một trung đoàn, một sư đoàn, nhưng khi họ bắt đầu chỉ huy lực lượng cấp quân đoàn, họ sẽ đụng phải giới hạn của mình. Khi lên đến cấp Tập đoàn quân, họ có thể trở nên tâm thường.
"Trình độ của Rokossovsky chỉ đủ để chỉ huy một quân đoàn. Theo con đường thăng tiến thông thường, nếu muốn thăng tiến tiếp, ông ta cần phải học các khóa chỉ huy cấp cao hơn tại học viện quân sự.
"Tình hình hiện nay chắc chắn sẽ không cho phép ông ta quay lại trường lớp...'.
Giám mục tiếp lời: "Chắc chắn là không, cho dù Giáo hội muốn, thì Bộ Tổng tư lệnh cũng sẽ không bao giờ đồng ý. Chắc chắn là họ đang nóng lòng muốn thấy Rokossovsky bẽ mặt, tốt nhất là thua trận và mất mấy chục vạn quân như Skorobo'.
Vừa dứt lời, Tham mưu trưởng bỗng bật cười: "Thôi nào, chúng ta vẫn còn sống, đừng tự biến mình thành người chết chứ”.
Vị Giám mục nhìn vào tấm bản đồ, cũng cười theo: "Bây giờ với người chết có khác gì nhau đâu? Ông xem, chúng ta đang ngôi đây bàn tán những chuyện có thể mất đầu đấy".
Hai người cùng cười lớn, khiến cho các sĩ quan đang đốt tài liệu tò mò nhìn sang.
Lúc này, một sĩ quan thông tin bước vào, giơ tay chào: “Báo cáo, nhận được điện báo từ Công tước Myshkin, báo cáo sáng sớm nay có ba sư đoàn đã đến được vị trí của ông ấy".
Tham mưu trưởng búng tay: "Tốt, lại thêm ba sư đoàn nữa rút lui an toàn. Lính hầu!". Người lính hầu lập tức xuất hiện, đứng nghiêm.
Tham mưu trưởng: "Trong phòng làm việc của tôi có cất một chai Vodka lâu năm, không có lý do gì lại để dành cho lũ Prosen, lấy ra đây!".
Chẳng mấy chốc, chai rượu đã được bày lên bàn, cùng với hai chiếc ly.
Tham mưu trưởng nhận lấy ly rượu từ tay người lính, phẩy tay: "Không cần cậu phục vụ nữa, mau đi thay đồ dân thường mà chạy đi. Lính hầu không phải là quân nhân, quân Prosen sẽ không đối xử với cậu như tù binh chiến tranh đâu”.
Người lính hầu muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ cúi chào rồi rời đi.
Tham mưu trưởng rót đầy ly rượu, đẩy sang phía Giám mục: "Nào, cạn ly".
Vị Giám mục cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi.
Tham mưu trưởng vừa rót rượu vừa nói: "Giá như lúc trước chúng ta nghe theo de nghị của Rokossovsky.....
"Đừng nói nữa", Giám mục ngắt lời,;'Lúc đó, dù thế nào chúng ta cũng không thể bỏ Agasukov mà rút lui”.
"Tôi không nói đến chuyện rút lui. Ý tôi là, giá như chúng ta nghe theo lời khuyên của ông ta, thiết lập phòng tuyến ở phía bắc, đào hào, xây dựng công sự, chờ đợi quân địch tấn công, biết đâu tình hình đã khả quan hơn, thậm chí còn có thể giữ vững được".
Giám mục thở dài: "Ai mà biết được, mấy ngày nay, chúng ta đã chiến đấu với quân Prosen trên đủ loại địa hình. Phần lớn thời gian, chúng đều có tỷ lệ trao đổi lực lượng rất có lợi, cho dù chúng ta là bên phòng thủ.
"Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng cách bổ sung một số vũ khí tiên tiến. Với chất lượng binh lính như hiện nay, có khi trang bị vũ khí hiện đại cho họ lại thành ra "tặng súng cho giặc" đấy".
Tham mưu trưởng: 'Ít ra thì Thủy quân lục chiến cũng đạt được một số kết quả khả quan".
"Yêu cầu tuyển quân của Thủy quân lục chiến vốn đã cao hơn, phần lớn binh lính của chúng ta chỉ tốt nghiệp cấp 2, còn lính Thủy quân lục chiến cơ bản đều tốt nghiệp cấp 3, hơn nữa thời gian huấn luyện cũng dài hơn, không thể so sánh được". Giám mục lắc đầu.
Tham mưu trưởng: "Thế mà Rokossovsky lại đạt được tỷ lệ trao đổi lực lượng rất tốt. Nếu sống sót trở về, tôi thật sự muốn nghe ông ta chia sẻ kinh nghiệm'.
Giám mục cười: "Sống sót trở về rồi tính".
Ông ta uống cạn ly Vodka, đẩy ly về phía trước: "Có điều, chúng ta muốn phá vây, có lẽ phải chờ đến một tuần nữa'.
Tham mưu trưởng gật đầu: "Cũng gần đến lúc đó rồi, những đơn vị nào có thể rút lui thì đều đã rút gân hết - hoặc là bị tiêu diệt trên đường phá vây, đến lúc đó hai chúng ta sẽ dẫn số quân còn lại liều chết mở đường máu.
Lúc này, viên sĩ quan phụ trách đốt tài liệu tiến đến, giơ tay chào: "Báo cáo, tất cả tài liệu đã được xử lý xong.
Tham mưu trưởng: "Tốt lắm. Cậu hãy theo kế hoạch, nhập vào Sư đoàn bộ binh 41, chuẩn bị phá vây".
"Vâng!". Viên sĩ quan giơ tay chào, nhưng chưa rời đi ngay. "Sao vậy? Còn chuyện gì nữa sao?”, Giám mục hỏi.
Viên sĩ quan: "Tôi... Tôi muốn chúc hai vị may mắn".
Tham mưu trưởng giơ cao ly rượu: "Cũng chúc cậu may mắn”.
Giám mục nói: "Tôi nghe nói khi chia tay, Rokossovsky và Kirienko đã nói với nhau rằng "Hẹn gặp lại ở Prosenia", hơn nữa trước khi phá vây, họ còn được ăn khoai tây ham thịt bò. Bây giờ cả hai đều đã an toàn ở Yekaterinburg”.
Tham mưu trưởng: 'Bây giờ kiếm đâu ra khoai tây hầm thịt bò nữa, nhưng chúng ta có thể nói "Hẹn gặp lại ở Prosenia'!".
Ông ta quay sang những người lính đang do dự chưa muốn rời đi: "Hẹn gặp lại ở Prosenial".
Các sĩ quan đều tỏ ra xúc động, đồng thanh hô vang: "Hẹn gặp lại ở Prosenial".
Vị Giám mục giơ cao ly rượu: "Hẹn gặp lại ở Prosenial".
Sau đó, hai vị sĩ quan cấp cao nhất của Tập đoàn quân mắt dõi theo các sĩ quan rời đi.
"Nếu không có mệnh lệnh của Hoàng đế, đáng lẽ ra những người lính trẻ tuổi này có thể theo máy bay rút lui an toàn rồi", Tham mưu trưởng nói,'Bây giờ, để chứng minh họ không phải là những kẻ đào ngũ, chỉ có thể để họ liều chết cùng với đơn vị".
Giám mục: "May mà Thái tử điện hạ đã chiến đấu anh dũng đến giây phút cuối cùng, ít nhất bây giờ chúng ta không phải lo lắng về vấn đề tinh thần của binh sĩ".
Tham mưu trưởng: "Tuy nhiên, tinh thân thôi thì không thể bù đắp được cho sự chênh lệch về chiến thuật và kỹ thuật. Không biết bao giờ chúng ta mới có thể giải phóng Agasukov?".
"Có lẽ là rất lâu nữa", Giám mục nói.
"Hãy đứng lên, hỡi non sông gấm vóc,
Quyết tử cho Tổ quốc vinh quang!"
Phòng thu âm ở tầng 2 tòa soạn báo "Âm nhạc Hiện đại Ant", ca sĩ Maluxin đang say sưa hát.
“Tiêu diệt lũ Prosen man rợ,
Quét sạch bè lũ cướp nước!
Hãy để lòng căm thù chính đáng,
Như sóng cuộn dâng trào!".
Ban nhạc được tập hợp một cách vội vàng đang chơi một giai điệu đầy hào hùng, vừa bi tráng, vừa phẫn uất, lại mang âm hưởng thiêng liêng như một bài thánh ca.
Chỉ cần nghe giai điệu, người ta có thể hình dung ra hàng vạn chàng trai Ant dũng cảm, xông pha ra chiến trường.
Trên tay Maluxin là tờ giấy chép lời bài hát. Thực ra anh chỉ mới nhìn thấy nó lần đầu tiên cách đây nửa tiếng, còn bản nhạc thì cách đây ít phút, nhưng anh đã có thể hát một cách khá hoàn hảo.
Đó không chỉ bởi vì anh là một ca sĩ chuyên nghiệp với kỹ thuật xuất sắc, mà còn bởi vì bài hát đã chạm đến những gì sâu thẳm nhất trong tâm hồn anh.
Maluxin vừa hát, vừa cảm nhận ngọn lửa căm hờn bùng cháy trong lồng ngực. Mặc dù không ở tiền tuyến, nhưng anh như cảm nhận được hơi thở của chiến tranh.
Hãy để lòng căm thù chính đáng,
Như sóng cuộn dâng trào!
Vì một cuộc chiến tranh nhân dân,
Vì một cuộc chiến tranh chính nghĩa!
Đoạn điệp khúc với nhịp điệu và giai điệu hoàn toàn khác với phần chính, dôn dập và mạnh mẽ hơn, như thể tiếng đại bác đang bắn phá dữ dội.
Hát xong bài hát, Maluxin hỏi tổng biên tập Oshanin: "Ông thực sự muốn tôi hát bài này sao? Tôi chỉ cần hát nó ở một nơi đông người, lập tức sẽ trở nên nổi tiếng".
Oshanin chủ biên: "Anh không vui? Không, anh sẽ vui. Lát nữa sẽ tổ chức hội nghị tuyển chọn quốc táng và công tế sử dụng nhạc, anh cứ lên hát, dùng dàn nhạc này của chúng ta. Bản thân ca khúc này cũng đủ xuất sắc, cho dù là những người yêu thích chúng ta diễn tấu cũng có thể thể hiện điểm hay của nó!"
Lúc này có người gõ cửa.
"Vào đi!"
Oshanin vừa dứt lời, cửa phòng âm nhạc liền mở ra, cố vấn đặc biệt của tạp chí âm nhạc hiện đại Ant, giáo sư hệ âm nhạc đại học Yekaterinburg Vladimir Bradsky đi vào.
"Vừa rồi là âm nhạc gì?" Giáo sư bất chấp thể diện, hô to: "Ai viết?"
Oshanin kinh ngạc hỏi: "Ông nghe được?"
"Dưới lầu đã tụ tập một đám người, tất cả đều bị âm nhạc dẫn tới. Đó là âm nhạc gì? Là khúc nhạc mới của giáo hội? Nghe cũng có chút gì đó na ná nhạc thánh ca."
Oshanin: "Không, là bài nhạc Aleksei Konstantinovich Rokossovsky viết."
Giáo sư nhíu mày: "Là anh ấy? À, chờ một chút, hình như giai điệu chính là giai điệu mà hôm qua ở câu lạc bộ âm nhạc, vị nhạc trưởng kia chế nhạo."
Oshanin nhíu mày: "Giai điệu bị chế nhạo?"
"Đúng vậy, hôm qua Rokossovsky đã mắng vị nhạc trưởng một trận, sau đó ngâm nga một đoạn giai điệu, nhưng trình độ của hắn quá kém, vị nhạc trưởng bực tức trở lại câu lạc bộ, liền nói với chúng tôi đang chơi bài, còn ngâm nga giai điệu.
"Nhưng mà tôi mới chỉ nghe một lần, chưa chắc đã chính xác, anh đưa bản nhạc cho tôi xem."
Oshanin lập tức lấy ra bản nhạc phổ nguyên bản vừa mới được mọi người sao chép đưa cho giáo sư Brad.
Giáo sư vừa nhìn thấy mặt giấy liên nhíu mày: "Cái này... là chữ Rokossovsky viết?"
"Không, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, tướng quân đang ở Yekaterinburg, nhưng thư này được gửi qua bưu điện, sáng nay mới gửi từ Shostka."
"Shostka?" Lông mày giáo sư nhăn lai Trung hợp thật."
"Sao vậy?" Oshanin hỏi.
"Không có gì." Giáo sư lắc đầu: "Mọi người mau tập luyện đi, tôi cho rằng bài hát này nên được trình diễn ở hội nghị tuyển chọn, cả nước nên được nghe bài hát này vào ngày quốc tang. Nó sẽ cổ vũ sĩ khí của chúng ta rất nhiều." (Hết chương) Chương 18: Cô ấy vẫn hướng về anh như thế
Vương Trung vốn dựa theo thời gian an bài, trước tiên đến dự lễ thụ huân.
Kết quả đến nơi mới được thông báo, giáo hội can thiệp vào nghi thức, trực tiếp dời sang buổi sáng ngày 13 tháng 8.
Hoàng thái nữ, người đại diện cho Sa Hoàng tham dự cũng có việc bận, tạm thời không thể tham dự.
Vương Trung bị "bỏ bom" đành phải quay đầu đi tới hội tuyển chọn âm nhạc.
Lyudmila ngược lại rất vui vẻ: "Như vậy chẳng khác nào được dạo chơi ở Yekaterinburg, tuy rằng em biết nói như vậy không hay, hiện tại đang là thời chiến, nhưng mà... dạo chơi thật vui a."
Vương Trung cười nói: "Chẳng sao cả, giống như lúc nghỉ giải lao giữa hai trận chiến lại đánh bài, không ảnh hưởng đến cục diện."
"Hôm qua anh còn phản đối vũ hội đấy!" Lyudmila nói: "Rõ ràng em đã chuẩn bị tươm tất rồi, kết quả lại uổng phít"
Vương Trung chỉ đành nhìn sang hướng khác.
Lúc này Grigory đang lái xe phanh lại, quay đầu nói: "Đến nhà hát lớn rồi, địa chỉ trên thư mời chính là nơi này."
Lyudmila tò mò hỏi: "Sao anh Grigory lại quen thuộc địa danh Yekaterinburg như vậy?”
Grigory: "Bởi vì tôi cao ráo, nên lần đầu tiên đi lính là ở đoàn cảnh sát hoàng gia Yekaterinburg, sau đó mới được điều động đến trung đoàn Amur thứ ba. Lúc ở đoàn cảnh sát cơ bản đã chạy khắp các con đường ở Yekaterinburg rồi."
Vương Trung: "Vậy sau này có đánh nhau trong thành Yekaterinburg thì có thể trông cậy vào anh."
Lyudmila kinh hãi: "Sẽ đến mức phải đánh nhau trong thành Yekaterinburg sao?"
Vương Trung: "Tôi không biết. Chiến trường khó nói trước điều gì. Nhưng có thể phán đoán, thời tiết lầy lội và mùa đông khắc nghiệt sẽ làm suy yếu quân Prosen, chúng ta sẽ đẩy lui được chiến tuyến vào mùa đông. Nhưng chiến tranh vẫn sẽ tiếp diễn."
Vừa nói, Vương Trung vừa xuống xe, sau đó nhanh chóng bước đến chỗ Lyudmila.
Lyudmila vốn muốn tự mình xuống xe, thấy Vương Trung đã đến, bèn mỉm cười đưa tay ra, cho vị hôn phu một cơ hội.
Vương Trung đỡ cô xuống xe, nắm tay cô đi về phía nhà hát, Grigory thì trực tiếp giao xe cho người phục vụ, đeo súng tiểu liên đi theo hai người.
Nhà hát lớn được xây dựng với hàng cột theo kiểu La Mã, nhìn gần quả là uy nghiêm, bề thế, nhưng Vương Trung lại chỉ nghĩ xem nên đặt súng máy ở đâu để khống chế toàn bộ khu vực cầu thang.
Chắc là bệnh nghề nghiệp đến hết chiến tranh mới khỏi.
Đi đến bậc thang cao nhất, nhìn lối vào nhà hát lớn, Vương Trung nhìn xung quanh: "Sao không thấy ai ra đón chúng ta?”
"Thôi nào, tối qua anh cho người ta leo cây, hôm nay người ta cho anh leo cây lại đấy. Anh còn muốn rút súng xông vào hay sao? Đừng như vậy. Ngay từ đầu em đã khuyên anh đừng đến, coi như không nhận được lời mời. Nhưng anh muốn xem xét âm nhạc, nên đã đến rồi, vậy thì nhịn một chút." Lyudmila nói một thôi một hồi khiến Vương Trung dẹp bỏ ý định trong lòng, anh mỉm cười với cô, ôm eo cô đi vào.
Khi Vương Trung đến gần cửa, bỗng nhiên xuất hiện một đám nữ bộc, cung kính mở cửa rồi cúi đầu chào: "Rokossovsky tướng quân, hoan nghênh ngài đến với nhà hát lớn."
Vương Trung ngạc nhiên: "Mọi người là đến đón tôi sao? Không phải muốn cho tôi leo cây à? Đây là có ý gì?"
Sau đó Olga Hoàng thái nữ bước ra.
Vương Trung và Lyudmila đều ngây người.
Hoàng thái nữ: "Tổng quản cung đình muốn tôi đến tham dự hội nghị tuyển chọn này, thể hiện sự coi trọng của hoàng thất. Tôi thấy lễ thụ huân bị hủy, nên đã đến đây."
Lyudmila: "Lễ thụ huân bị hủy nên đã đến đây? Vậy là hôm nay điện hạ đều ở cùng anh Alyosha sao?"
"Không, đây là hoạt động cuối cùng gặp mặt anh ay buổi liên hoan tối nay của các anh, tôi không tham gia được." Hoàng thái nữ mỉm cười.
Vương Trung chuyển chủ đề: "Vì sao lễ thụ huân lại bị hủy?"
"Giáo hội muốn sửa chữa quân kỳ và danh hiệu của quân đội anh, nên đã yêu cầu dừng lễ." Olga dừng một chút, rồi hỏi: "Nghe nói tối qua anh mắng vị nhạc trưởng kia? Nói âm nhạc ông ta sáng tác cho anh là nhạc rẻ tiền?"
"Đúng vậy, tin tức đã truyên đến tai công chúa rồi sao?"
"Bởi vì sau đó vị nhạc trưởng đã đến câu lạc bộ của giới âm nhạc, rồi than thở, oán trách. Mọi người còn cười nhạo giai điệu anh sáng tác, nói là đồ bỏ đi. Rốt cuộc là bài hát gì? Có thể để tôi nghe một chút hay không?”
Vương Trung đang định trả lời, Lyudmila đã nhanh miệng nói: "Sau này sẽ có cơ hội, điện hạ. Hiện tại chúng ta đứng đây chặn cửa như vậy không hay lắm."
"Cô nói đúng." Olga mỉm cười: "Vậy chúng ta vào thôi."
Nói xong, cô liền xoay người đi dọc theo hành lang lớn của nhà hát vào bên trong.
Vương Trung định đi theo, nhưng bị Lyudmila kéo lại, đợi toàn bộ thị nữ của Hoàng thái nữ đi hết, mới đi theo sau.
"Như vậy mới đúng lễ tiết." Lyudmila nhỏ giọng nói bên tai Vương Trung: "Em không có ý ghen đâu nhé."
Vương Trung: "Nếu em ghen, anh sẽ còn vui hơn, thật đấy."
"Vậy thì em ghen đấy." Lyudmila nói: "Thế anh có vui không?”
Vương Trung gật đầu: "Ừm! ... À không, không vui, không dám vui mừng."
Bước vào bên trong nhà hát, Vương Trung thấy hội trường ngồi đây những nhân vật tiếng tăm ở Yekaterinburg - hoặc là bê ngoài là những nhân vật tiếng tăm.
Mọi người đang hướng về phía Olga Hoàng thái nữ chào hỏi.
Lyudmila kéo Vương Trung lặng lẽ đi sang một bên.
Một người hầu bước tới dẫn đường: "Là Rokossovsky tướng quân phải không ạ? Chỗ của ngài ở đây." Người hầu dẫn Vương Trung cùng Lyudmila đến bên cạnh khán đài: "Vì mời ngài là quyết định được đưa ra vào phút chót, nên chỉ còn chỗ này."
Vương Trung: "Để tôi ngồi ở đây, đôi khi tôi muốn góp ý mà người trên sân khấu không nghe thấy, tôi sẽ bắn súng đấy, có thật là không sao không?"
Người hầu cười nói: "Ngài yên tâm, thiết kế âm thanh của nhà hát rất hiện đại, ngài chỉ cần hơi ngẩng cằm lên, nói chuyện về phía bức tường kia, thì giọng nói của ngài sẽ truyền khắp cả nhà hát. Giống như bây giờ vậy.
Lúc này, rất nhiều người nhìn về phía này.
Nhưng phân lớn đều không có ý định đến bắt tay ...
Một quý ông trung niên ăn mặc lịch sự, cùng một vị học giả ngoài 40 đeo kính gọng tròn sóng vai đi tới.
Vị thân sĩ đưa danh thiếp: "Tôi là tổng biên tập tạp chí Âm nhạc Hiện Đại Ant, bên cạnh là Giáo sư Vladimir Bradsky."
Vị giáo sư tiếp lời: "Giáo sư khoa âm nhạc trường đại học Yekaterinburg, tôi muốn hỏi một chút, trong quân của cậu có một chàng trai trẻ tên là Vasily Vladimirovich Bradsky?"
Vương Trung nhíu mày, anh đã quên mất tên đầy đủ của Vasili, nhưng người trước mặt lại là giáo sư âm nhạc, đúng là trùng hợp, liền hỏi: "Có phải là ông với con trai ông có quan hệ không tốt lắm?”
"Tôi muốn nó trở thành nhà soạn nhạc, nhưng nó lại chạy đi lính!"
Ra vậy, đúng là con trai ông ta rồi.
Vương Trung: "Vasili đúng là đang ở trong quân của tôi, vì cậu ấy thông thạo tiếng Prosen, nên được giao nhiệm vụ nghe lén thông tin liên lạc bằng vô tuyến điện của quân Prosen. Ông có muốn gửi thư cho cậu ấy không?"
"Không, không cần, vị tổng biên tập bên cạnh, trưa nay nhận được một bức thư gửi gấp từ Shostka, cậu có biết gì về việc này không?”
Vương Trung nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Vasili đã sáng tác bài hát rồi gửi đến, và bức thư đã đến tay tổng biên tập Oshanin?
Nhưng mà, mình chỉ mới ngâm nga giai điệu trước mặt Vasili, chẳng lẽ mình vô thức hát cả lời ra?
Vương Trung: "Tôi chỉ mới ngâm nga giai điệu còn chưa hoàn chỉnh trước mặt cậu ấy, có lẽ việc này đã khơi nguồn cảm hứng sáng tác cho cậu ấy."
Nếu quả thật Vasili đã sáng tác nên bài "Thần Thánh Chiến Tranh", Vương Trung cũng không ngại để Vasili đứng tên tác giả, dù sao thứ này vốn dĩ không phải do anh sáng tác, anh chỉ là người mang nó đến thế giới này.
Hơn nữa anh cũng chỉ đưa ra giai điệu, Vasili có thể bổ sung, hoàn thiện thành một bản nhạc, thì đó là do cậu ấy tài giỏi, để cậu ấy đứng tên tác giả cũng là chuyện thường tình. Nếu như cậu ấy còn viết thêm cả lời, vậy thì càng nên để tên cậu ấy.
Vị giáo sư lại lắc đầu: "Không, tôi hiểu rất rõ nó, nếu là công lao của nó, nó sẽ không bao giờ nhận vơ, nó để tên cậu là tác giả, vậy thì chắc chắn là do cậu sáng tác, còn phần lời là do Philippov viết, cậu có quen Philippov này không?”
Vương Trung: "La bạn thân của cậu ấy ở trường quân đội, hai người đã cùng nhau sống sót qua trận phòng thủ Loktev và trận đánh chặn ở Olaci."
Vị giáo sư do dự một chút rồi nói: "Bọn nó đều tài giỏi như vậy, hay là điều chúng nó về Yekaterinburg, chuyên tâm sáng tác âm nhạc? Công việc cổ vũ tinh thân cũng rất quan trọng."
Vương Trung: "Vậy thì ông phải tự nói chuyện với Vasili. Hiện tại Shostka vẫn an toàn, quân địch còn cách đó khoảng 100km, ông có thể đến đó thăm cậu ấy."
Vị giáo sư nhíu mày: "Không! Tôi sẽ không bao giờ đến gặp nó! Trừ khi nó đến nhận lỗi với tôi!"
Haizzz, đúng là hai cha con, tính cách y hệt nhau.
Lúc này, Lyudmila lên tiếng: "Đừng để sự cố chấp trở thành điều hối tiếc về sau, ông hãy đến gặp cậu ấy đi."
Rõ ràng là vị giáo sư đang do dự.
Đúng lúc này, vị nhạc trưởng từ xa gọi với lại: "Tổng biên tập Oshanin, sắp đến giờ bắt đầu rồi, mời ông mau đến đây!"
Oshanin lớn tiếng đáp: "Được rồi, nhưng mà, nhạc trưởng, tôi muốn thay đổi thứ tự biểu diễn. Chúng tôi có một tiết mục vừa mới tập, muốn được biểu diễn trước."
Vị nhạc trưởng lộ vẻ khó xử.
Lúc này, Vladimir Bradsky lên tiếng: "Tôi nhất trí thay đổi thứ tự. Bài hát này rất xứng đáng!"
Nói nhảm, đó là "Thân Thánh Chiến Tranh" cơ mà.
Nhưng câu tiếp theo của Bradsky lại là: "Dù sao nó cũng là do anh hùng Rokossovsky sáng tác, là âm nhạc đích thực được tạo ra từ chiến trường!"
Vừa dứt lời, cả hội trường xôn xao bàn tán. Thiết kế âm thanh ở đây đúng là quá tốt, những tiếng bàn tán nho nhỏ bỗng chốc vang lên ồn ào như ở ngoài chợ.
Nhạc trưởng nhíu mày: "Nhưng mà... Chúng ta phải tuân theo quy định, muốn thêm một tiết mục chưa đăng ký là đã không đúng quy định rồi, lại còn muốn chen lên đầu thì thật sự là không ổn..."
Lúc này, Olga đang ngồi trong khu vực dành riêng cho hoàng thất lên tiếng: "Tôi thấy cũng được mà, chỉ cân thêm vào đầu chương trình là được, những quy trình khác vẫn giữ nguyên, chỉ là lùi lại một chút thôi mà. Hơn nữa, nhạc trưởng, nếu như âm nhạc của Rokossovsky tướng quân khó nghe như vậy, thì để mọi người thưởng thức trước cũng tốt mà? Như vậy thì sau đó anh ấy sẽ không còn ý kiến gì nữa."
Các nhạc sĩ nhìn nhau.
Lyudmila thì nhỏ giọng nói bên tai Vương Trung: "Cô ấy vẫn luôn bênh vực anh như vậy, thân vương điện hạ.”
Vương Trung nghe xong thì toát mồ hôi hột.
Vị nhạc trưởng thở dài: "Nếu tổng biên tập Oshanin và giáo sư Bradsky đã nói như vậy, vậy thì chúng ta hãy thưởng thức âm nhạc đến từ chiến trường."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận