Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 12: Bản đồ

Chương 12: Bản đồChương 12: Bản đồ
Chuong 12: Ban d6
Trong lòng oán thầm, nhưng ngoài mặt Vương Trung vẫn nghiêm nghị: “Ai cũng có lần đầu tiên ra chiến trường. Chúng ta cùng chờ xem, thiếu tá Pavlov.
"Bây giờ báo cáo tình hình đi, gặp phải sự kháng cự nào của quân địch chưa?"
Thực ra Vương Trung đoán rằng việc quan sát bằng góc nhìn từ trên xuống của mình có khi còn hiệu quả hơn cả việc nghe trung tá Yegorov báo cáo trực tiếp.
Nhưng hình thức vẫn phải có, giống như những kẻ chơi game gian lận trước khi xuyên không, ít nhiều gì cũng phải diễn kịch một chút.
Hơn nữa, nghe báo cáo biết đâu còn có thể biết thêm một số thông tin mà cậu không nhìn ra được từ góc nhìn từ trên xuống.
Yegorov: "Không gặp phải sự kháng cự nào đáng kể, quân địch đã bị chúng ta đánh cho tan tác, rất nhiều đơn vị không rõ tình hình, cứ thế chạy theo dòng người rút lui."
Nói rồi Yegorov đưa tay dụi mũi: "Nói thật thì đám Prosen này còn dễ đối phó hơn cả lũ Mannerheim trong cuộc chiến mùa đông! Trước đó chúng có thể đánh bại Caroling, chắc là do đối phương còn gà mờ hơn!"
Vương Trung: "Phai đánh giá cao kẻ địch. Vừa rồi anh nói tìm thấy bản đồ?"
"Đúng vậy, đây là sở chỉ huy sư đoàn của địch! Chúng ta đã thu được đầy đủ bản đồ và tài liệu của chúng!" Yegorov chỉ vào tòa nhà phía sau,'Mời ngài vào xeml”
Nói xong, ông ta xoay người đi vào trong.
Tham mưu trưởng Pavlov thấy vậy liền nói: "Yegorov xuất thân nông dân, nên hơi cục căn thô lỗ một chút.'
"Tôi không để ý đâu." Vương Trung thẳng thắn nói, bản thân cậu cũng xuất thân từ gia đình công nhân, thời cấp ba trong lớp cũng có rất nhiều bạn học là con nhà nông, nên cậu không để ý đến những chuyện này.
Hay nói đúng hơn, Vương Trung - một người xuyên không - không hề có những thói xấu của tầng lớp quý tộc thời đại này.
Vào phòng, Vương Trung vừa nhìn đã thấy tấm bản đồ lớn trên tường, đây chính là thứ cậu cần nhất lúc này! Phạm vi quan sát của cậu quá nhỏ, căn bản không biết được tình hình chung hiện tại.
Hơn nữa trên bản đồ còn có tên quốc gia, đến lúc này Vương Trung mới biết được, bộ quân phục màu kaki trên người mình là của Đế quốc Ant.
Vương Trung không biết Đế quốc Ant này nằm ở đâu trên thế giới, bởi vì tấm bản đồ trên tường chỉ là bản đồ khu vực.
Nhìn những địa danh trên bản đồ, có lẽ đây là một tỉnh của Đế quốc Ant, rìa phía tây của bản đồ là biên giới của Đế quốc Prosen, cũng là nơi quân Prosen phát động tấn công.
Cũng dựa vào những địa danh này, Vương Trung biết được thành phố mà bọn họ đang bảo vệ có tên là Ronezh, phía nam thành phố là biển, pháo hạm của quân địch nã pháo từ ngoài biển vào.
Trước khi qua đời, Công tước cũng từng nói "Hải quân không cản được quân địch'.
Chỉ là không biết vùng biển phía nam là "hồ lớn" giống như Biển Đen, hay là đại dương thực sự. Vẫn phải tìm cách có được bản đồ thế giới càng sớm càng tốt.
Nhưng mình đang ở trong quân đội, lại là sĩ quan chỉ huy, chắc là tiếp xúc với bản đồ cũng dễ dàng hơn, chuyện này không cần phải lo lắng - có lẽ vậy.
Yegorov đã bắt đầu giải thích: "Đây là bản đồ bố trí quân của địch, ký hiệu quân sự của chúng cũng gần giống với chúng ta, dù sao thì thời bình quý tộc hai nước cũng có nhiều hoạt động giao lưu. Ngài xem này, ký hiệu này, có phải rất giống với ký hiệu sở chỉ huy của chúng ta hay không?”
Pavlov bực bội nói: 'Đó chính là ký hiệu sở chỉ huy, nước ta dùng chữ viết tắt HQ để biểu thị sở chỉ huy, bọn chúng cũng vậy. Còn biểu tượng đại bàng một đầu phía trước là biểu thị sở chỉ huy tập đoàn quân."
Yegorov: “Chính là như vậy.'
Ông ta ngẩng đầu nhìn Vương Trung.
Vương Trung cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ.
Bình thường cậu rất thích chơi game chiến thuật, ví dụ như tựa game chiến lược theo lượt và thiên về chiến lược tổng thể "Hearts of Iron', hay tựa game chiến thuật theo lượt và thiên về chỉ huy chiến thuật, có phần hardcore hơn như dòng game SGS.…
Hồi Vương Trung còn học tiểu học, trên tạp chí "Xe tăng và xe bọc thép" có một chuyên mục tương tác với độc giả, mô phỏng các trận đánh lịch sử, thường xuyên đăng tải một số trận đánh có thật trong lịch sử, kèm theo bản đồ tình hình chiến trường thu nhỏ, để độc giả có thể cắt bản đồ ra, vẽ kế hoạch tác chiến của mình lên đó, đồng thời dùng chữ viết giải thích ý đồ trong từng bước đi của mình.
Sau khi nhận được thư của độc giả, ban biên tập sẽ chọn ra một số kế hoạch tác chiến khả thi nhất, đồng thời mời chuyên gia phân tích, đánh giá.
Mỗi lần Vương Trung đều tham gia chuyên mục tương tác này, nhưng "kế hoạch tác chiến" của cậu chưa bao giờ được chọn.
Tuy nhiên, nhờ tham gia hoạt động này mà cậu có được khả năng đọc hiểu bản đồ cơ bản, kinh nghiệm chơi game chiến thuật lại càng giúp cậu nâng cao khả năng này.
Vương Trung nhanh chóng nắm được cách bố trí quân của Prosen trên bản đồ, lẩm bẩm: "Chúng vì muốn nhanh chóng giành thế tấn công nên đã để lộ ra rất nhiều sơ hở."
Chiến tranh hiện đại không có cái gọi là chiến tuyến theo nghĩa hẹp, khi chơi Hearts of Iron, có một game thủ đã nghĩ ra một thuật ngữ gọi là "Sư đoàn lấp lỗ hổng”, loại sư đoàn này thường theo đuổi hiệu quả chi phí cao nhất, tác dụng duy nhất là lấp đầy chiến tuyến, tránh để các toán quân nhỏ lẻ của địch 'lọt' qua.
Nhưng trên thực tế, cho dù có "Sư đoàn lấp lỗ hổng" thì trên chiến trường vẫn có rất nhiều "lỗ hổng,, nhất là trong Thế chiến thứ hai, phạm vi kiểm soát của một sư đoàn tăng lên đáng kể, vì vậy "lỗ hổng" có thể lọt qua xuất hiện khắp nơi.
Phương thức tấn công mà Liên Xô đúc kết được vào giai đoạn giữa và cuối Thế chiến thứ hai chính là sử dụng chiến thuật biển người để tràn qua phòng tuyến của quân Đức.
Quân Đức có tố chất quân sự cao, thường có thể cố thủ ở một số cứ điểm quan trọng trong thời gian dài, còn quân đội Liên Xô sẽ áp dụng chiến thuật bao vây, cô lập đối với những cứ điểm này, chọc thủng tuyến đường tiếp tế của chúng.
Sau khi nghiên cứu, Vương Trung cảm thấy tự tin hơn rất nhiều: Biết đâu mình có thể lọt qua khe hở của quân địch, trở về với quân ta. Cậu quay sang hỏi Yegorov: "Vừa rồi anh nói có một con đường nhỏ?"
Yegorov lập tức chỉ vào bản đồ: "Đúng vậy, ở đây. Bản đồ của quân Prosen không đánh dấu chi tiết khu vực này, nên tôi nghĩ trên đường nhỏ sẽ không có quân địch. Hơn nữa ven đường có rừng cây, có thể tránh được sự trinh sát trên không của địch."
Vương Trung: "Tốt lắm, anh thông thạo con đường này chứ?"
"Tôi là người ở đây mà." Yegorov nói,'Trước khi gia nhập quân đội, tôi thường lái xe bò chở hàng trên con đường này."
"Xe bòI" Pavlov khit mũi, Vừa chậm vừa hôi."
Yegorov: "Không phải nhà nông dân nào cũng có tiền mua ngựa, chúng tôi đâu phải người Cossack."
Vương Trung: "Nói tiếp đi, anh chắc chắn đi theo con đường này có thể trở về được chiến tuyến của chúng ta chứ?”
"Chắc chắn rồi. Cứ giao cho tôi. Nhưng mà có một vấn đề, hiện tại toàn tuyến của chúng ta đều đang tháo chạy, phải không?”
Vương Trung á khẩu, cậu cũng không biết nữa.
Thấy Vương Trung không nói gì, Yegorov thở dài: "Vậy thì gay go rồi đấy, không biết phải rút lui đến đâu mới có thể gặp được quân bạn. Trong cuộc nội chiến, tôi từng chứng kiến cảnh tượng tháo chạy thê thảm như vậy, quân ta chạy tán loạn hàng nghìn dặm, đến khi hậu cần của địch không theo kịp, không thể truy kích được nữa thì mới chịu dừng lại."
Thật ra Vương Trung rất muốn hỏi về cuộc nội chiến, nhưng có vẻ như đây là kiến thức phổ thông ở thế giới này, không tiện hỏi.
Đúng lúc này, Sergey thượng úy xông vào phòng, giơ tay chào báo cáo: "Quân giáo sĩ của Giáo hội Quốc gia đã đuổi theo kịp!"
Pavlov nghe vậy mừng rỡ: "Tuyệt vời! Có khi trong đó có cả Giáo sĩ Tụng cal"
Vương Trung cau mày.
Giáo sĩ Tụng ca?
Cái quái gì thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận